Cuối cùng Lâm Hàng cũng xong việc trước buổi trưa, cô đến sân bay sớm hơn nửa tiếng, tìm được một chỗ ngồi ở sảnh, chuyến bay đến trễ, nhưng giáo sư đã giao việc mới cho cô nên cô chẳng thể nhàn rỗi được.

Nhưng hôm nay rõ ràng là cuối tuần.

Trong cơn tức giận, cô đập mạnh chiếc bút điện lên laptop.

Trong sân bay lớn nhất cả nước này, có những đôi tình nhân chuẩn bị chia xa, lưu luyến hôn môi, có những người bạn vừa được đoàn tụ, tay bắt mặt mừng, người ra vào vội vã, cô chỉ như giọt nước nhỏ bé trong đại dương bao la.

Kể cả cô có đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, có lẽ chỉ có giáo sư mới biết, bởi vì ông ấy đã dặn đi dặn lại rằng bản thảo này vô cùng quan trọng.

Lâm Hàng khẽ cười.

Nhưng cảm giác mệt mỏi đã bao trùm lấy cô, và cách duy nhất để tiếp tục làm việc là hấp thụ caffein. Cô cất máy tính vào túi, đứng dậy đi về hướng cửa hàng Starbucks.

Còn chưa đến cửa Starbucks, Lâm Hàng đã buộc phải “uống” caffeine.

Một người đàn ông đi ngang qua cô đã đổ cả cốc cà phê nóng hổi lên khắp người Lâm Hàng.

Khoảnh khắc da thịt bỏng rẫy, Lâm Hàng sụp đổ.

Giáo sư bất công, Quách Mỹ Trân cả ngày không làm được việc gì, cô phải làm việc liên tục suốt hai ba ngày, công việc khó khăn, có mỗi cụm “không tương đương” thôi cũng có 4 cách dịch, chẳng biết dịch thế nào mới phải; đến sân bay đón người, máy bay trễ cả tiếng, bóng người còn chưa thấy đã bị đổ ướt như chuột lột.

Cô nghiến răng: “Vừa đi vừa nhìn đường khó lắm đúng không? Nhìn không thấy thì đi chữa…”

“Sorry.” Giọng nói từ tính từ trên đầu Lâm Hàng rơi xuống, cắt ngang lời nói còn dang dở của cô, “Cô không sao chứ?”

Cô ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, người đàn ông cao hơn cô cả cái đầu, cô phải nghển cổ mới có thể đối diện với anh.

Lâm Hàng vĩnh viễn không quên được đôi mắt ấy.

Dù cho giây tiếp theo cô sẽ đột tử, khoảnh khắc được đôi mắt này nhìn chằm chằm cũng có thể khiến cô nhớ nhung khi xuống mồ.

Thời gian phảng phất quay ngược trở lại buổi chiều xấu hổ ấy, chàng hoàng tử ở đài cao đã xé lá thư tỏ tình, để lại một câu thoại bâng quơ, tạo nên một cái kết viên mãn cho vở kịch tự tình đa tình chốn vườn trường.

Câu thoại là: “Tôi không có hứng thú làm Đường Minh Hoàng.”

Nhân vật hoàng tử là Trần Trình.

Chính là người trước mặt, đã trưởng thành rất nhiều, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ điển trai, Trần Trình.

Năm 18 tuổi, Lâm Hàng chỉ cao 1m6, nhưng cân nặng lại xấp xỉ 80kg, đáng tiếc cô không hề hay biết, coi như nó không tồn tại.

Xưa có văn nhân tay không ngừng viết, nay có Lâm Hàng ăn không ngừng miệng.

Các bạn trong lớp bầu chọn hoa khôi, cô xung phong nhận tranh thí sinh đẹp nhất hạng 70kg, ngôi vị quán quân đương nhiên thuộc về cô, vì nhìn quanh cả lớp, chỉ có cô là người vượt ngưỡng cân này thôi.

Lâm Hàng thông minh, trong đám trẻ mười mấy tuổi, thành tích của cô có thể che giấu hết thảy mọi khuyết điểm của thẩm mỹ đại chúng. Lâm Hàng nặng hơn 70kg, điểm thi cũng đạt 140/150. Các môn đều như thế.

Chưa từng có người nói Lâm Hàng béo, cũng chưa từng có người nói béo là không tốt, thầy chủ nhiệm háo hức chờ cô trở thành thủ khoa để giành vinh quang về cho lớp, còn các bạn trong lớp nhao nhao đợi cô giải bài tập khó cho.

Lâm Hàng chìm đắm trong đó.

Nhưng có ai quy định người béo không được rung động nào?

Lâm Hàng vừa nhìn thấy Trần Trình đã bị anh hớp hồn, cam nguyện trở thành thần tử dưới chân anh.

Suốt ba năm cấp ba, cô đã chứng kiến ​​các cô gái xung quanh Trần Trình cứ đổi rồi lại đổi, hôm nay tay trong tay với A, ngày mai tình chàng ý thiếp với B dưới kí túc xá. Thiếu niên đổi bạn gái còn nhanh hơn Lâm Hàng đổi giấy nháp. Cô nghĩ bụng nếu anh sinh ra ở cổ đại, thì số mệnh chú định sẽ là một chàng lãng tử phong lưu khắp thiên hạ.

Tốt nhất là sinh ở triều Đường, Lâm Hàng vui vẻ tưởng bở.

Nhưng sau này, thứ mà Lâm Hàng ghét nhất chính là triều Đường, nên khi nghiên cứu lịch sử hệ thống pháp luật Trung Quốc, tám chữ “đức chủ hình phụ, lễ pháp tịnh dụng” vô cùng đơn giản, cô đọc mãi cũng không nhớ nổi, đặt bút cũng không viết nổi, cuối cùng đi thi bỏ giấy trắng.

(*) Đức chủ hình phụ (lấy đức làm chủ yếu, còn hình phạt là phụ theo, dùng để trợ giúp cho việc thực hành đức). Lễ pháp tịnh dụng” (lễ và pháp cùng áp dụng ngang nhau).

Hoàn toàn cấu thành chán ghét sinh lý.

Tất cả chỉ vì câu nói vu vơ của Trần Trình.

Lâm Hàng vốn là cô béo thông minh, sao có thể không hiểu ẩn ý trong câu nói của anh? Triều Đường coi béo phì là vẻ đẹp, học sinh tiểu học cũng biết điều này.

Sự tự ti trước nay chưa từng có bám riết lấy cô, thiếu niên xé vụn thư tình ném vào thùng rác, khi anh quay người rời đi, Lâm Hàng vẫn không thôi suy nghĩ, sao đến cái ót của anh cũng đẹp thế nhỉ?

Tháng sáu, tiếng ve ồn ào nhắc nhở thiếu nam thiếu nữ rằng mùa hè đang đến, nhắc nhở Lâm Hàng rằng sự đau lòng đã bắt đầu.

“Cô có sao không?” Người đàn ông hỏi lại.

Người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt cô nhìn anh như muốn xuyên thủng người anh vậy.

“Tôi…” Lâm Hàng tỉnh táo lại.

Trần Trình ngắt lời cô, lấy ví trong túi ra, ủ rũ phát hiện chỉ có đô la Mỹ nhưng vẫn lấy ra một xấp dúi vào tay Lâm Hàng, anh cười xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đang vội.”

Anh chỉ để lại cho cô một cái ót đẹp như năm đó.

Lâm Hàng, 24 tuổi, ở sân bay gặp người tình trong mộng nhớ thương nhiều năm, bị anh đổ cà phê nóng lên người rồi nhét cho một xấp tiền đô la Mỹ.

Có lẽ hôm nay cô không nên ra đường.

*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play