*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc thấy cái tên này Lâm Hàng có hơi sững sờ, khiến cho cô không thể không nhớ tới mấy chuyện đỏ mặt tối qua.
Thực ra, sáng nay cô không cố ý không từ mà biệt.
Khi Lâm Hàng tỉnh dậy trên giường, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, tâm trạng càng phức tạp.
Về bản chất, đây chỉ là một cuộc trao đổi, thậm chí có thể nói cô đã lạm dụng quyền hành hãm hiếp người ta.
Cô và Trần Trình bỏ qua trình tự bình thường, không nắm tay, không hôn môi, nhảy thẳng đến bước cuối cùng.
Cô ngồi xổm bên giường nhìn chằm chằm vào Trần Trình, thầm nghĩ liệu mình có đạt được sự thỏa mãn tinh thần nào từ nó hay không, nhưng câu trả lời là không. Cô cứ tưởng lòng tham của mình có thể được giảm bớt bằng cách này, nhưng không ngờ sau khi nếm được mật ngọt, cô càng muốn nhiều hơn thôi.
Lòng cô rối như tơ vò, đến nỗi không thể kìm chế được, có một giọng nói trách móc cô biết trước thế này chi bằng đừng bắt đầu, còn một giọng nói khác an ủi cô rằng ít nhất cũng đã đi được một bước.
Cho dù đó là sự chấp nhận đáng khinh về mặt đạo đức do thói ích kỷ vì bản thân, thì người này cũng đã cùng cô cá nước vui vầy, điên loan đảo phượng, càng không thể xóa bỏ sự thật rằng anh vẫn đang trong một mối quan hệ thân mật khác.
Tối qua chỉ là cô trộm đồ của Trần Lộ Mạn thôi.
Sáng nay cô đã thoát khỏi giấc chiêm bao.
Hồi học cấp ba, khi đọc “Lang kiều di mộng” Lâm Hàng đã rơi nước mắt vì một tình yêu đẹp vượt qua các giá trị đạo đức như vậy.
Nhưng giờ phút này bảo cô đọc lại “Lang kiều di mộng”, cô chỉ cảm thấy điều duy nhất họ thu hút nhau là nhục dục thuần túy và trần trụi, là trái tim luôn xao động thổn thức.
Cảm giác quen thuộc này lại ùa về, mặc cảm tự ti, xa lạ đã nhấn chìm cô như gió đông Bắc Kinh.
Quả nhiên Trần Trình chỉ cần xuất hiện bên cô, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của cô, gây ra sóng to gió lớn.
“Có gặp trở ngại gì không?” Trần Gia Minh không nghe thấy tiếng lật sách nữa, còn tưởng Lâm Hàng phát hiện ra điều gì đó.
Lâm Hàng nhẹ lắc đầu, sau đó trầm mặc xem tiếp.
Thỏa thuận trọng tài được ký kết trong hợp đồng mua bán là một lựa chọn đơn phương về điều khoản trọng tài và trong trường hợp bên mua không lựa chọn sử dụng trọng tài, tòa án nước Nhật có quyền tài phán riêng.
Nói tóm lại, khi xuất hiện tranh chấp, bên mua là người có quyền định đoạt về các biện pháp pháp lý.
“Em nghĩ gì về điều khoản trọng tài?” Trần Gia Minh đặt câu hỏi. Đã lâu lắm rồi cô không nghe thấy giáo sư đặt câu hỏi với mình, phần lớn thời gian đều là câu trần thuật nhằm ban bố mệnh lệnh.
Lần gần nhất là khi cãi cọ với Quách Mỹ Trân, thầy mới hỏi một câu, “Em có mâu thuẫn gì với Quách Mỹ Trân à?”
“Luật trọng tài của quốc gia D, trụ sở của trọng tài,” Lâm Hàng đáp ngay, “Không quy định hiệu lực của điều khoản như vậy,”
“Chúng ta cần đánh vào tính vô hiệu của thỏa thuận trọng tài.”
Trần Gia Minh gật đầu.
Điện thoại của ông đột nhiên đổ chuông, sau vài câu trao đổi đơn giản, Trần Gia Minh cúp máy rồi nói với Lâm Hàng: “Em cầm tài liệu về xem trước, giờ tôi đang có việc, tối nay có một bữa tiệc, 6 giờ tôi tới trường đón em.”
“Vâng thưa thầy.” Lâm Hàng đồng ý.
Trần Trình đến công ty, phụ trách pháp lý thông báo với anh, đã chọn được luật sư trọng tài, sau buổi xã giao tối nay sẽ liên lạc với anh.
Anh gọi cho thư ký: “Một tách cà phê hạt decaf nóng của Mỹ.”
Thư ký vâng dạ rời đi.
Buổi trưa, Trần Trình về nhà ăn cơm, Trần Lộ Mạn quấn lấy anh hỏi về vụ thi luật dân sự, anh bảo đã thu phục xong, liền thấy em gái vui đến mức ăn hết ba bát cơm đầy.
Anh đột nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Trần Lộ Mạn lúc này.
Mỗi động tác của Lâm Hàng đều mang theo một loại hấp dẫn kỳ lạ.
Mặc dù anh ghét phải thừa nhận rằng 30% sự hấp dẫn này đến từ việc ngực của cô vô cùng mềm, sờ rất đã tay.
Khi thư ký bưng tách cà phê nóng lên, do không cầm chắc nên bị đổ vào tay mình, cô ấy xin lỗi rối rít.
Trần Trình bảo không sao, còn lịch sự hỏi thăm cô ấy.
Đôi mắt anh lướt qua bàn tay nóng đỏ của cô thư ký.
Anh chợt nhớ ngày mình về nước đã gặp Lâm Hàng ở sân bay.
Không biết cô nghĩ gì khi bị đổ cà phê nóng đầy người nhỉ?
Lâm Hàng ngồi ở ghế phụ xe thầy giáo, xe chạy ra khỏi đường vành đai 3 phía Đông, đến gần khu vực đại sứ quán.
Thật ra cô hơi lo lắng, bữa tối tối nay có liên quan đến Trần Trình, không biết anh có đến không.
Đến thì thế nào? Không đến thì thế nào?
Liên quan gì đến cô?
Lâm Hàng vô thức nắm chặt vạt áo.
Trần Gia Minh đỗ xe xong, ra hiệu cho Lâm Hàng cởi dây an toàn, khi xuống xe, cô nhìn quanh:
Không thấy chiếc Panamera ngày đó.
Cô thất vọng đóng cửa xe.
Cô theo Trần Gia Minh vào một nhà hàng Nhật Bản tên là Sushi Ryu (*), sau đó ngồi xuống, phục vụ đưa thực đơn lên, Lâm Hàng phát hiện trên thực đơn có viết cả tên mình.
Phục vụ bày thực đơn ở mấy chỗ khác nữa.
Đôi mắt cô nôn nóng nhìn theo bàn tay đặt thực đơn kia, mỗi một lần đặt, trái tim cô lại trầm thêm một nhịp.
Tờ giấy rơi nhẹ xuống bàn, cái này không phải Trần Trình, cái kia cũng không phải.
Cơ hội có thể là Trần Trình ngày càng nhỏ.
Vị trí cuối cùng là đối diện với Lâm Hàng, cô hồi hộp chờ đợi, phảng phất như chờ bị tuyên án.
Thực đơn rơi xuống, sau hai chữ Shilong là đáp án cô hằng mong:
Trần Trình.
Trái tim cô cũng rơi từ trên cao xuống.
*
Khuynh thành – Trần Dịch Tấn