Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 50: Ăn thịt


1 năm

trướctiếp

Edit: Tagoon

Người trong bộ lạc không có nghĩ nhiều giống như Chu Tịch, bọn họ lúc này đang đắm chìm trong vui sướng.

Cho dù ngày hôm qua nhìn thấy con cự thú, có người bị dọa đến đái ra quần, bây giờ thấy nhiều thịt như vậy, mọi người ngay lập tức vô cùng cao hứng.

Bọn họ đời này chưa từng nhìn thấy nhiều thịt như vậy, càng quan trọng hơn là...... Bên kia vẫn còn rất nhiều thịt tràn đầy cả một ngọn núi nữa kìa!

Các chiến sĩ trong bộ lạc đã dọn được một lượt, sau khi đặt xuống lại ngựa không dừng vó đi dọn tiếp. Những người già yếu trong bộ lạc thì bắt đầu xử lý đống thịt.

Những thi thể dọn về rất nhiều cái đều tàn khuyết không được đầy đủ, bọn họ đơn giản cắt bỏ chân tay, sau đó để lại những khối thịt hoàn chỉnh, ném hết thịt nát vào nồi nấu.
Nồi đá lớn trong bộ lạc không đủ dùng, mọi người còn đem nồi nhỏ trong sơn động của mình ra bên ngoài. Lại có người đi hái một ít lá cây lớn trở về, bọc thịt ở bên trong rồi bỏ vào lửa nướng.

Trong bộ lạc tràn ngập một cỗ...... Hương vị khó ngửi.

Tóm lại Chu Tịch không cảm thấy thơm.

Đương nhiên Hùng Dã không nghĩ như vậy. Sau khi lăn lộn một phen, Hùng Dã đã sớm đói ngấu. Đáng nhẽ ra vào lúc này Chu Tịch sẽ chuẩn bị đồ ăn cho y, nhưng bây giờ Chu Tịch sắc mặt trắng bệch, rõ ràng không làm được cái gì.

Hùng Dã kéo cái chân bị thương lê ra cửa động, hướng xuống phía dưới kêu lên: "Hùng Mao!"

Đại khái là vì lúc Thần Thú tế được Hùng Dã bế, mấy ngày nay Hùng Mao vẫn luôn sán đến bên cạnh Hùng Dã, Hùng Dã cũng dần trở nên quen thân với Hùng Mao.

"Anh trai." Hùng mao tung ta tung tăng chạy tới.
"Hùng Mao, ngươi giúp ta một việc, giúp ta nướng thịt đi." Hùng Dã nói.

Hùng Bạch ném khối thịt tươi kia xuống rồi đi mất, không chỉ huyết nhục mơ hồ rất khó coi, còn không thể ăn được......

"Vâng!" Hùng Mao vô cùng vui vẻ nhận lời.

Khối thịt kia đại khái 30 cân, Hùng Mao cũng chỉ 50-60 cân. Đổi lại lúc chưa thức tỉnh, nó cho dù xách lên được thì cũng không có cách nào cầm một miếng thịt như vậy xuống dưới sơn động để nướng, bây giờ ngược lại có thể thoải mái mang thịt đi.

Hùng Dã lại nói: "Trong bộ lạc có rau cỏ gì ăn được không? Lấy cho ta một ít."

"Có có!" Hùng Mao liên tục gật đầu, nhanh chân chạy đi.

Hùng Dã lúc này mới nhìn về phía Chu Tịch: "Chu Tịch, miếng thịt kia bị cầm đi rồi, ngươi đừng sợ."

"Cảm ơn." Chu Tịch bật cười.

"Ngươi hôm qua là tới tìm ta sao? Có phải bị dọa rồi hay không?" Hùng Dã lại hỏi.
Chu Tịch gật gật đầu: "Con cự thú kia......"

"Hắn rất đáng s

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp