Hùng Dã muốn tắm lâu một chút, cố tình Chu Tịch rất nhanh đã giúp y gội sạch đầu: "Chúng ta trở về đi."
Hai người về đến bộ lạc, Hùng Hà bọn họ cũng đã trở lại.
Con mồi đội ngũ của Hùng Hà lần này bắt được không tính là ít, nhưng lại không lớn bằng của Hùng Dã bắt được. Nhưng dù là vậy mọi người cũng vẫn rất vừa lòng.
Hôm nay là ngày bội thu khó gặp, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Những người là thân nhân của thành viên tử vong trong đội đổi muối, tuy còn thương tâm nhưng cũng dần bắt đầu xuất hiện nét cười.
Khủng long ăn cỏ sống thành đàn ngay từ đầu nhìn thấy khủng long ăn thịt sẽ hoảng loạn chạy trốn. Nhưng khi khủng long ăn thịt săn được một trong số bọn chúng, chúng sẽ ngừng chạy sau đó tiếp tục vui vẻ thoải mái ăn uống xung quanh khủng long ăn thịt.
Người của bộ lạc Đại Hùng sẽ không như vậy. Nhưng ở trong hoàn cảnh tương tự, bọn họ cũng sẽ không vì tộc nhân đã chết mà thương tâm quá lâu.
"Hôm nay mỗi một chiến sĩ đều có thể được phân đến mấy chục cân thịt."
"Cho dù là người của đội thu thập, khẳng định cũng có thể được phân không ít."
"Khôi giáp của Quái Chủy long hẳn là có thể đổi được rất nhiều muối!"
......
Người trong bộ lạc vừa bàn tán vừa chia nhỏ thịt khủng long ra, làm cho người mình đầy mùi máu tươi, thậm chí còn có người vỗ bộ ngực triển lãm vết máu trên người cho người khác, nói cho họ biết mình đã săn như thế nào.
Trong đó cũng có Hùng Bạch.
Chu Tịch nhìn một đại cô nương như Hùng Bạch lại làm như vậy, cảm thấy đôi mắt hơi cay cay.
Đương nhiên, người khác hiển nhiên là không cảm thấy như vậy, một vài chàng trai thậm chí bởi vậy mà càng thêm thích Hùng Bạch.
Ở trong hoàn cảnh này, Chu Tịch rất sạch sẽ và Hùng Dã đã tắm rửa thoạt nhìn không hoà hợp. Một vài người vốn đang hưng phấn có ý định chào hỏi Hùng Dã, muốn vỗ vài cái lên bả vai Hùng Dã đều ngượng ngùng xuống tay với y.
Cũng chỉ có Hùng Kỳ là đi tới: "Hùng Dã, ngươi hôm nay thật lợi hại, vậy mà lại bắt được Quái Chủy long! Còn nữa, ngươi thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, không giống người thường!"
Hùng Dã bị khen đến phát ngượng, Chu Tịch thì hơi cạn lời -- Sao hắn lại cảm thấy, Hùng Kỳ có xu thế sẽ phát triển trở thành vua nịnh nọt vậy nhỉ?
May mắn, Hùng Hà ngắt loief Hùng Kỳ đang khen ngợi đến thao thao bất tuyệt: "Các ngươi đều tới bờ sông tắm rửa đi! Người đầy máu còn ra thể thống gì? Cả mấy cái nội tạng đó cũng cầm đi rửa sạch! Rửa xong rồi ta lập tức phân thịt!"
"Dạ, tộc trưởng!" Mọi người lớn tiếng đáp lại, vui rạo rực đi tới bờ sông tắm rửa.
Hai người Hùng Dã và Chu Tịch thì mang thu hoạch của bọn họ vừa rồi về sơn động -- Hùng Dã lấy thân làm mồi, bắt được vài con cá ăn thịt người.
Loại cá này được gọi là cá ăn thịt người nhưng kỳ thật cũng không thể ăn người, dù sao chúng không được lớn cho lắm.
Chỉ là chúng rất nhạy cảm với mùi máu tươi. Nếu như có người mang theo miệng vết thương xuống nước, rất có khả năng sẽ bị chúng vây quanh rồi hung hăng cắn cho một ngụm.
Ách...... Nếu có người bị thương nặng còn rơi vào trong sông, bị bọn chúng ăn sạch sẽ cũng không kỳ quái.
"Loại cá ăn thịt người này ăn khá ngon, có một lần ta xuống nước bắt cá vừa lúc trên đùi có thương tích, có vài con xông về phía ta, sau đó đều bị ta bắt sạch, ăn no nê một bữa!" Hùng Dã kể cho Chu Tịch chuyện hồi nhỏ của mình. Lúc ấy y cực kỳ cực kỳ đói bụng, lại không bắt được cá. Còn đang phát sầu thì không ngờ lại có cá ăn thịt người mắc câu!
Sau đó y còn nghĩ ra một loại biện pháp tốt để bắt cá ăn thịt người, chính là mang theo mùi máu tươi đi tắm rửa dưới sông.
Đáng tiếc bây giờ cá ăn thịt người ngày càng ít đi......
Hùng Dã nói ra thực vui vẻ, giống như đây là một chuyện cực kì hay ho, nhưng Chu Tịch lại cảm thấy đau lòng.
Hùng Dã khi đó hẳn là còn rất nhỏ, sẽ vì một miếng ăn mà bận rộn......
Trải qua mạt thế, kỳ thật Chu Tịch lúc đầu vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của người trong bộ lạc khá tốt. Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu cảm thấy Hùng Dã đáng thương.
Ý thức được điều này, Chu Tịch nhịn không được cười cười.
Hùng Dã thấy Chu Tịch cười, càng thêm vui vẻ, tiếp tục nói về cá ăn thịt người, vừa nói vừa đi bộ về khe núi, chờ phân thịt.
Đang nói, tư tế gọi y lại: "Hùng Dã."
"Tư tế gia gia, có việc sao?" Hùng Dã hỏi. "Có việc." Tư tế nói: "Ngươi cho Hùng Kỳ ăn thảo dược gì? Sao lại thần kỳ như vậy?"
Hôm nay Hùng Kỳ vẫn luôn thay đổi mọi cách để khen Hùng Dã, tư tế đương nhiên cũng đã nghe được, sau đó bèn bắt đầu tò mò: "Chẳng lẽ ngươi tìm được Thần Thú quả trong truyền thuyết rồi?"
Làm học trò của tư tế đời trước, tư tế biết không ít chuyện bên ngoài, cũng biết trên thế giới này có một vài loại thực vật thần kỳ, tỷ như Thần Thú quả.
Nghe nói, Thần Thú quả là một loại trái cây nhỏ toàn thân đỏ rực, chỉ cần ăn xong một quả là thực lực có thể tăng lên trở thành Thú Vương.
Tuy rằng tư tế chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng ông đối với tất cả những điều mà tư tế đời trước nói đều không chút nghi ngờ, tin tưởng vững chắc trên thế giới này có Thần Thú quả tồn tại. Nghe nói đó là món quà Thần Thú để lại cho thú nhân.
"Không phải, ta sao có thể có Thần Thú quả." Hùng Dã đã từng nghe tư tế kể về truyền thuyết Thần Thú, lúc này nói: "Thứ ta cho Hùng Kỳ là một loại thảo dược rất bình thường."
Hùng Dã nói, nhìn về phía Chu Tịch.
Chu Tịch nói: "Đó kỳ thật là một loại thảo dược ăn vào có thể giúp người ngủ ngon. Khi còn nhỏ mỗi khi ta quấy khóc, mẹ ta thường cho ta ăn thứ này."
"Còn có loại thảo dược như vậy?" Tư tế kinh ngạc.
"Có." Chu Tịch nói: "Loại thảo dược này sau khi ăn sẽ ngủ rất say. Ngủ ngon, thân thể tự nhiên sẽ khoẻ lại...... Ta và Hùng Dã đều từng ăn. Hùng Kỳ nói hắn đau đến không ngủ nổi, ta bèn cho hắn ăn một chút."
Tư tế bừng tỉnh đại ngộ.
Ông cũng hết cách với vết thương của Hùng Kỳ, thấy Hùng Kỳ sau một đêm đã tốt hơn rất nhiều, còn tưởng rằng Hùng Dã cho hắn ăn bảo bối gì, không nghĩ tới chỉ là một ít thảo dược giúp hắn ngủ...... "Loại thảo dược này bộ dáng ra làm sao? Có thể cho ta nhìn thử không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT