Hùng Dã về sau thể trọng có hi vọng đạt tới một tấn, nhưng hắn, hiện giờ hẳn là phải mười tấn?
Chu Tịch: "......" Cái hình thú này, so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống!
Thú hình này là nguyên chủ thức tỉnh, không liên quan gì tới hắn. Hắn vốn dĩ cho rằng nguyên chủ là một người bẩm sinh ngu dại, hình thú thức tỉnh hẳn là động vật ăn cỏ nhỏ yếu, tương đối ôn hòa.
Kết quả...... Hắn thức tỉnh đích xác đúng là động vật ăn cỏ, nhưng một chút cũng không nhỏ yếu.
Chu Tịch vô cùng biệt nữu đi vài bước, lại hươ hươ cái vòi của mình vài lần, sau đó quyết định coi như mình vẫn chưa thức tỉnh.
Nếu như người trong bộ lạc biết hắn đã thức tỉnh thành thú hình cường đại như vậy, e là mỗi lần săn thú đều sẽ không quên hắn. Nhưng hắn thì lại sẽ không tham gia săn thú.
Khi còn ở mạt thế đại khái là gϊếŧ chóc quá nhiều, hắn nảy sinh ra chút vấn đề nhỏ...... Vẫn là không sát sinh thì tốt hơn.
Nếu đã thế, chẳng bằng đừng để cho người khác biết thú hình của mình.
Chu Tịch thoáng thích ứng một chút thú hình của mình rồi lập tức biến thành hình người.
Áo quần hắn tốn không ít công phu làm ra đã nứt toạc, may mắn có thể sửa rất nhanh...... Chu Tịch từ trong cái túi mình mang theo lấy ra một viên hạt giống giục sinh, sau đó lập tức thấy hạt giống kia biến thành dây đằng thật nhỏ, nhanh chóng khâu lại quần áo cho hắn.
Mặc quần áo xong, Chu Tịch nhìn dấu chân khổng lồ trên mặt đất, thở dài.
Hắn lúc trước còn nghĩ, nếu như thú hình của mình đáng yêu, hắn có thể biến thành hình thú rồi dán chặt bên cạnh Hùng Dã, nhưng bây giờ...... Thú hình của hắn và đáng yêu nửa đồng quan hệ cũng chẳng có. Cùng hắn so sánh, thú hình của Hùng Dã ngược lại đáng yêu hơn rất nhiều.
Chu Tịch chỉ có thể coi như không biết thú hình của mình là gì, tiếp tục đi về phía trước.
Dọc theo đường đi, hắn góp nhặt một ít thực vật năng lượng tương đối sung túc, nhưng mãi vẫn chưa tìm được lễ vật kết hôn mà hắn mong muốn.
Thời gian đã không còn sớm, hắn cần phải trở về......
Lúc Chu Tịch tới nơi thời gian còn sớm, ngay cả đội thu thập cũng chưa trở về. Thấy thế, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hùng Dã dặn hắn đừng chạy lung tung, nếu như để Hùng Dã biết hắn chạy tới nơi xa đến như vậy, hắn không dễ công đạo.
Nghĩ đến đây, Chu Tịch lại nhịn không được cười cười.
Hắn chưa từng nghĩ tới, không ngờ hắn còn có một ngày để ý đến suy nghĩ của người khác.
Chu Tịch mang theo một ít thực vật đi vào khe núi thì nhìn thấy Hùng Kỳ đang cùng lũ trẻ trong bộ lạc, còn cả các cụ già lớn tuổi ngồi ở...... Không, nằm ở cạnh nhau.
Những người này cùng nhau nằm ở một góc khe núi phơi nắng, vừa phơi vừa nói chuyện.
Các cụ già đó là người từng trải qua rất nhiều mưa gió, cũng rất cơ trí, lúc này đang nói với đám trẻ trong bộ lạc: "Hùng Dã nguyện ý chiếu cố các ngươi là vì nó thiện lương, các ngươi phải nhớ kỹ lòng tốt của nó, về sau hồi báo nó." Hùng Dã rất tốt tính, nhưng nếu như những người này không biết cảm ơn, y khẳng định cũng sẽ không tiếp tục chiếu cố bọn họ.
Bọn họ không thể coi những điều Hùng Dã làm là chuyện đương nhiên.
Lũ trẻ trong bộ lạc nghiêm túc gật đầu. Những đạo lý này tụi nó đều hiểu được, cha mẹ chúng đều không ngó ngàng gì đến chúng bao giờ. Hùng Dã giúp tụi nó, tụi nó đương nhiên sẽ cảm kích.
Những cụ già đó lại nói: "Các ngươi cần phải học tập y, về sau tranh thủ làm một người giống như y......"
Mấy đứa trẻ lại liên tục gật đầu.
Người già giáo dục trẻ nhỏ là chuyện thường gặp trong bộ lạc, bình thường thú nhân thành niên sẽ không xen miệng, nhưng hôm nay, Hùng Kỳ lại chen vào: "Hùng Dã làm người thật sự không tồi, vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa y từ nhỏ đã biểu hiện không giống như bao người khác. Lúc người khác đang chơi, hoặc là nằm phơi nắng, y lại luôn rèn luyện bản lĩnh của mình, chưa bao giờ từng lơi lỏng một giây......"
"Thực lực của y rất mạnh, không tới mấy năm nữa, y sẽ trở thành người mạnh nhất trong bộ lạc!"
"Y thậm chí còn am hiểu y thuật! Đi theo tư tế học không ít bản lĩnh."
......
Hùng Kỳ hung hăng khen Hùng Dã một phen. Hùng Dã là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cảm thấy có khen thế nào cũng không quá phận.
Không, hắn căn bản không phải khen, điều hắn nói đều là sự thật, thậm chí còn không phải toàn bộ sự thật. Tỷ như, hắn cảm thấy y thuật của Hùng Dã còn tốt hơn tư tế, nhưng bởi vì sợ tư tế không vui nên không dám nói ra.
Hùng Kỳ biết không ít chuyện của Hùng Dã, tỷ như chuyện Hùng Dã lúc mới 13-14 tuổi đã trộm đi theo đội săn thú ra ngoài đi săn.
Trước kia hắn cảm thấy Hùng Dã đây là hồ nháo, hơi vướng bận. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, Hùng Dã không hổ là Hùng Dã, đúng là lợi hại.
Các cụ già vốn dĩ đang lấy Hùng Dã để giáo dục tụi nhỏ: "......" Không nghĩ tới Hùng Kỳ lại có khả năng diễn thuyết như vậy, còn đoạt hết công việc của bọn họ!
Chu Tịch nghe những người này khen Hùng Dã, cảm thấy phá lệ vừa lòng.
Gấu nhỏ của hắn xác thật là người ngầu nhất trong bộ lạc.
Hùng Dã không biết trong bộ lạc có một đám người đang khen mình, nhưng chính y lúc này cũng muốn tự khen một chút.
Y cảm thấy mình rất lợi hại, không ngờ lại bắt được một con Quái Chuỷ long!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.