Sư Lệ trước kia bởi vì phải chăm sóc Dương Tốc, cảm thấy nuôi con quá phiền, nói không muốn có con, bây giờ không phải cũng thay đổi rồi sao?
Hơn nữa ở trước công chúng ngỏ lời như vậy cũng không tốt lắm...... Y hẳn là nên ngầm thương lượng trước với Chu Tịch.
Hùng Dã cực kỳ ảo não: "Ta......" Y định nói mình vừa rồi chif đuag thôi, kết quả còn chưa kịp mở miệng, Chu Tịch đột nhiên nói: "Ta đồng ý."
Bởi vì cách khá xa, người khác không nghe rõ Hùng Dã và Sư Lệ ban nãy nói gì, nhưng Chu Tịch lại nghe được. Hắn cũng biết, Hùng Dã nói như vậy, trong đó một phần là do bị kích thích.
Chẳng qua hắn đồng ý nhận lời.
Nếu hắn không đồng ý, Hùng Dã phỏng chừng rất mất mặt. Một khi đã như vậy, nhận lời cũng chẳng sao cả.
Đương nhiên, hắn đồng ý chủ yếu vẫn là vì...... Hắn rất thích Hùng Dã.
Hắn đời trước còn chưa tốt nghiệp đại học đã xảy ra mạt thế, sau đó đã được kiến thức thế giới hắc ám một phen.
Hắn là dị năng giả hệ thực vật, trong trận chiến mở màn của mạt thế sức chiến đấu rất kém cỏi, cố tình lại là tồn tại mà các thế lực tranh đoạt, nhiều lần bị coi như hàng hoá người mua kẻ bán. Sau đó hắn thức tỉnh loại dị năng thứ hai, có được tinh thần lực cường đại, cuối cùng không còn kẻ nào dám chọc hắn, lại kiến thức được càng nhiều hắc ám.
Đó là một xã hội người ăn người.
Tới hậu kỳ, hắn vẫn luôn rời xa quần chúng, một mình sinh hoạt. Khi toàn bộ thế giới bị virus tang thi ô nhiễm, hắn dựa vào tồn lương để sinh hoạt, hoặc là chém gϊếŧ dị thú rồi ăn thịt chúng.
Lúc ấy, bọn họ ăn thịt dị thú, dị thú ăn thịt người.
Ngẫm lại mấy thứ mà mình ăn đều là thịt người, thật sự rất ghê tởm.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, sau khi đi tới nơi đây, hắn cảm thấy địa phương này thật sự rất tốt, mọi người ở đây cũng đều đơn thuần đáng yêu.
Ngay cả Sư Lệ mà hắn không thích, hắn cũng cảm thấy gã dại dột đến đáng yêu.
Đương nhiên, đáng yêu nhất tuyệt đối là Hùng Dã.
Chu Tịch đời trước chưa từng yêu đương, sau khi trải qua mạt thế, ngay cả mình rốt cuộc thích nam hay nữ cũng không xác định. Hắn còn phát hiện tâm lý của mình có vấn đề.
Khi xuyên đến thế giới này, hắn kỳ thật hoàn toàn không có ý định yêu đương, thậm chí còn không muốn dung nhập bộ lạc, chỉ muốn một mình an tĩnh trải qua.
Nhưng Hùng Dã bước vào cuộc sống của hắn, tạo nên kết nối với hắn.
Không chỉ có thế, mười ngày qua sống cùng Hùng Dã, hắn đột nhiên cảm thấy sinh hoạt kiểu này cũng không tệ, Hùng Dã lại càng không tệ.
Hắn bây giờ đối với Hùng Dã chỉ là thích mà thôi, không coi là có bao nhiêu tình yêu, hắn thậm chí không biết mình còn có năng lực yêu đương nữa hay không. Cảm tình mà Hùng Dã dành cho hắn chỉ e cũng không quá sâu, nhưng nếu thật sự phải ở bên nhau, hắn có thể bảo đảm mình sẽ không phản bội, cũng cảm thấy Hùng Dã sẽ không phản bội.
Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một trong hai bọn họ có người di tình biệt luyến, vậy tách ra là được.
Tuy rằng người trong bộ lạc này đều nói, dưới sự chứng kiến của tư tế, vào ngày hoa ngọn lửa nở kết thành bạn lữ, cả đời sau này sẽ không thể tách ra. Nhưng Chu Tịch lại không tin.
Tư tế bộ lạc chỉ là một ông lão bình thường, hoa ngọn lửa chỉ là một loại thực vật bình thường có hoa kỳ tương đối ngắn và nở đồng thời mà thôi. Hắn một chút cũng không cảm thấy, kết thành bạn lữ dưới sự chứng kiến của hai cái này sẽ không thể tách ra.
Nếu lo lắng người trong bộ lạc bàn tán...... Cùng lắm thì đến lúc đó hắn giả chết rồi bỏ đi.
Chu Tịch nghĩ rất thoáng.
Hùng Dã thấy Chu Tịch ngay lập tức nhận lời thì hơi cảm động.
Chu Tịch quả nhiên là thích y!
"Sau khi kết thành bạn lữ, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta, ngươi biết không?" Hùng Dã hỏi.
"Biết." Chu Tịch nói. Trước đó vài ngày hắn đã nghe người ta bàn tán về Hùng Dã và Sư Lệ nên đã hiểu rất rõ về chuyện này.
Hùng Dã càng cảm động: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi!"
Hùng Dã lúc này càng thêm cảm thấy ở bên Chu Tịch là một lựa chọn đúng đắn.
Trước kia y một lòng muốn tìm người cường đại giống mình, nhưng nhìn Sư Lệ...... Người như vậy cho dù vào lúc nùng tình mật ý đồng ý ở bên y, nhưng thời gian dài chỉ e cũng sẽ thay đổi!
Chu Tịch thì khác.
Chu Tịch rất yếu, chỉ có thể dựa vào y. Chỉ cần y đối tốt với Chu Tịch, Chu Tịch khẳng định cũng sẽ đối tốt với y.
Còn chuyện Chu Tịch không có sức chiến đấu, không bắt được con mồi...... Y có thể bắt, cũng nguyện ý cho Chu Tịch ăn, không phải được rồi sao?
Hùng Dã nghĩ vậy, càng nhìn Chu Tịch càng cảm thấy thích.
"Hùng Dã ngươi điên rồi? Cho dù muốn giận dỗi, ngươi cũng không thể lấy chuyện kết bạn lữ ra để đùa giỡn!" Sư Lệ cả giận nói.
"Ta không có nói chơi, ta cảm thấy ở bên Chu Tịch khá tốt." Hùng Dã nói. Y đã thành niên, cũng có nhu cầu, chờ đến khi y và Chu Tịch ở bên nhau...... Khụ khụ!
"Các ngươi một khi kết thành bạn lữ là sẽ không thể tách ra!" Sư Lệ cảm thấy tức muốn hộc máu.
Kỳ thật chuyện sau khi kết thành bạn lữ không thể tách ra cũng không phải tuyệt đối. Sư Lệ đã từng gặp người bất trung với bạn lữ của mình.
Nhưng gã không dám như vậy, bởi vì gã biết một bí mật -- Thần Thú thật sự có tồn tại.
Đời trước sau khi trở thành Thú Vương, gã luôn cảm thấy mình vô cùng lợi hại, thậm chí còn không để Thú Thần Điện vào mắt, lần nào cũng cảm thấy mấy tư tế của Thú Thần Điện đều là đánh cờ hiệu của Thần Thú lừa gạt người khác.
Có một lần gã uống say, thậm chí còn vào Thú Thần Điện, định chạm vào tượng Thần Thú.
Kết quả gã đã bị ném văng ra.
Không, không thể nói là bị ném văng, phải nói là bị bắn ra.
Đó là một lực lượng vô cùng cường đại, gã thân là Thú Vương, lại không hề có chút sức lực phản kháng nào!
Nỗi sợ hãi ngay lúc ấy, cho dù là tới tận bây giờ vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của Sư Lệ.
Mà gã sau này có nói chuyện với Đại Tư Tế Thú Thần Điện, nói bóng nói gió, lại càng xác định một điều -- Thật sự có Thần Thú.
Vì thế sau đó, gã trở nên vô cùng thành kính với Thần Thú, có thứ gì tốt cũng đưa hết tới Thú Thần Điện.
Đại khái là gã đủ thành kính, những năm sau đó sinh hoạt của gã vẫn luôn rất thuận lợi, Thú Thần Điện cũng rất hữu hảo với gã.
Gã có thể trọng sinh tất nhiên cũng là do Thần Thú ban ân!
Thần Thú không gì không làm được. Cho nên, gã không dám lấy Thần Thú ra đùa giỡn. Khi đã xác định mình không muốn trói định với Hùng Dã cả đời, gã bèn kiên quyết không chịu cử hành nghi thức bạn lữ.
Cũng chính là vì thế, gã không muốn để Hùng Dã và Chu Tịch cử hành nghi thức bạn lữ.
Nếu như Hùng Dã và Chu Tịch ở bên nhau...... Vậy gã đời này, không thể có được Hùng Dã!
Hùng Dã làm sao có thể đến với người khác?
"Ta vẫn luôn biết nghi thức bạn lữ là như thế nào." Hùng Dã nói.
"Ngươi biết mà vẫn còn muốn kế bạn lữ với Chu Tịch? Ngươi muốn cùng một kẻ nhỏ yếu như vậy kết làm bạn lữ?" Sư Lệ nói: "Ngươi điên rồi!"
"Sư Lệ! Ngươi mới điên rồi ấy, Hùng Dã muốn kết làm bạn lữ với ai thì liên quan gì tới ngươi?" Lang Âm nhảy dựng lên.
Từ khi Sư Lệ đánh thắng Hùng Kỳ, thái độ của Lang Âm đối với Sư Lệ cũng trở nên tốt hơn. Không vì nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì Sư Lệ rất mạnh khiến nàng sùng bái.
Nhưng dù nàng có sùng bái Sư Lệ đến mấy thì vẫn cần mặt mũi.
Sư Lệ ở chung với nàng, kết quả đi quản chuyện Hùng Dã kết bạn lữ với ai, thế là thế nào?
"Đúng vậy đó, ngươi quản quá nhiều rồi!" Hùng Bạch cũng nói. Nàng và Lang Âm vẫn luôn đối đầu, nhưng bây giờ suy nghĩ của nàng và Lang Âm đều giống nhau, đều cảm thấy Sư Lệ không đúng.
Chẳng qua nàng nói Sư Lệ xong, lại quay sang Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi thật sự không suy xét đến ta một chút nào sao?"
Hùng Dã: "......"
Thái độ của Sư Lệ xác thật không đúng. Gã đã chia tay với Hùng Dã rồi, còn dựa vào cái gì mà quản Hùng Dã?
Người trong bộ lạc đều không tán đồng nhìn Sư Lệ, Hùng Hà mặt cũng đen sì: "Sư Lệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Ông với mẫu thân của Lang Âm không kết thành bạn lữ, nhưng đã sinh sống với nhau rất nhiều năm cũng không tìm người khác, kỳ thật so với bạn lữ cũng chẳng khác mấy. Lang Âm là đứa con gái đầu tiên của bọn họ, bọn họ đương nhiên vô cùng cưng chiều.
Tuy rằng loại chuyện như sinh con này ông vẫn luôn không quá khắt khe, nhưng Sư Lệ làm vậy đã khiến ông không cao hứng.
Sư Lệ biết lúc này không nên đối nghịch với toàn bộ bộ lạc, nhưng Hùng Dã muốn đến với người khác!
Bất kể thế nào gã cũng không thể tiếp thu được điều này.
Hùng Dã rõ ràng là của gã!
Sư Lệ nhìn về phía Chu Tịch: "Ta muốn quyết đấu với ngươi."
Chu Tịch vô tội nhìn Sư Lệ, không nhúc nhích, mà Hùng Dã ngay lập tức nổi giận: "Sư Lệ, ngươi có ý gì? Muốn đánh thì để ta đánh với ngươi!"
Chu Tịch còn không thể biến thành hình thú, Sư Lệ muốn quyết đấu với Chu Tịch, đây không phải là bắt nạt người khác sao?
Sư Lệ nhìn Hùng Dã, đôi mắt híp lại.
Lúc trước gã bại bởi Hùng Dã, nhưng hiện giờ gã không cảm thấy mình sẽ thua.
Mấy ngày nay, gã đã thích ứng với thân thể trẻ tuổi của mình, còn bắt đầu tu luyện. Không chỉ có thế...... Gã còn cực kỳ quen thuộc phương thức chiến đấu của Hùng Dã.
Gã sẽ đánh bại Hùng Dã, sẽ khiến Hùng Dã từ bỏ cái suy nghĩ nực cười muốn kết bạn lữ với Chu Tịch!
Sư Lệ đột nhiên biến thành sư tử, rống lên một tiếng.
Hùng Dã thấy thế, cũng ngay lập tức biến thành hình thú, một con gấu nâu khổng lồ xuất hiện trước mặt sư tử.
Tác giả có lời muốn nói:
Xã hội nguyên thuỷ kỳ thật rất đơn thuần. Sư Lệ chưa từng trải qua lục đục với người khác, ngược lại bởi vì thực lực mạnh mẽ mà trở nên cuồng vọng tự đại ích kỷ, trọng sinh cũng không sửa.
Có vài vị hoàng đế lúc còn trẻ tuổi thì anh minh thần võ, về sau tuổi già lại trở nên hồ đồ. Sư Lệ chỉ là một kẻ cả đời chưa từng học hành, nhà giàu mới nổi nên lại càng không cần phải nói......
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).