Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 23: Cầu hôn


1 năm

trướctiếp

Edit: Tagoon

Con cóc này thật sự rất lớn, hai cái chân sau to ngang với cánh tay em bé...... Chu Tịch tò mò nhìn vài lần: "Thứ này gọi là ếch quỷ?"

"Đúng vậy, ăn rất ngon." Hùng Dã đáp. Ếch quỷ ăn rất ngon, Sư Lệ cực kỳ thích. Trước kia mỗi khi bắt được ếch quỷ, y đều để dành cho Sư Lệ ăn.

Chẳng qua bây giờ, y khẳng định sẽ cho Chu Tịch!

Chu Tịch không biết đi săn, tuy rằng mỗi ngày đều ra ngoài nhưng chỉ có thể hái được một ít rau cỏ. Nhưng cho dù là vậy, Chu Tịch vẫn không bao giờ quên y, luôn để lại thứ ngon nhất cho y ăn.

"Ừm." Chu Tịch lại nhìn về phía con ếch quỷ. Thịt ếch xanh rất non, con này hẳn là cũng không khác lắm đâu nhỉ?

"Ta đi xử lý nó sạch sẽ, chúng ta nấu lên ăn." Hùng Dã rất hưng phấn.

Chu Tịch đương nhiên không ý kiến, gật gật đầu.

Hùng Dã bèn vô cùng cao hứng lột da ếch quỷ, gϊếŧ chết nó.


Tuy rằng nói là cho Chu Tịch ăn, nhưng y biết, Chu Tịch khẳng định sẽ để lại cho y một ít.

Hùng Dã đang bận, Chu Tịch bèn mang các loại rau dưa trái cây vừa hái trở về sơn động.

Hùng Dã thấy thế, hô: "Chu Tịch, ngươi cứ đặt đồ ở dưới, lát nữa ta cầm lên cho ngươi."

Chu Tịch cười cười, thật sự thả đồ xuống.

Sư Lệ thấy Hùng Dã cùng Chu Tịch hỗ động, cảm thấy hơi chói mắt.

Hùng Dã vẫn luôn là thế này, nhưng trước kia người được Hùng Dã đối đãi như vậy luôn là gã, từ khi nào đã biến thành Chu Tịch rồi?

Chu Tịch chẳng hề có chút bản lĩnh nào, vì sao Hùng Dã phải đối xử với hắn tốt đến mức đó?

"Chu Tịch thật may mắn."

"Từ khi ở cùng Hùng Dã, hắn béo lên nhiều!"

"Chu Tịch lớn lên khá xinh đẹp, Hùng Dã có khi nào sẽ đến với hắn không?"

......

Trong bộ lạc có người tò mò nhìn Hùng Dã và Chu Tịch.


Hùng Dã chỉ thích nam. Còn Chu Tịch? Chu Tịch tuy rằng thực lực kém, nhưng hắn lớn lên đẹp!

Cũng là gần đây hắn đến ở cùng Hùng Dã, bọn họ mới phát hiện, Chu Tịch không ngờ lại đẹp đến vậy!

Ở trong bộ lạc, nam nhân thực lực kém bình thường đều không tìm được đối tượng. Nhưng nếu hắn đẹp thì chuyện lại khác. Có một vài nữ nhân không để bụng thực lực của nam nhân, chỉ cần đẹp là được.

"Trên người Chu Tịch không có mùi của Hùng Dã, các ngươi đừng nói bậy!" Sư Lệ nói.

"Gần đây Ngưu Nhị cũng ở mà, về sau nói không chừng sẽ có." Một người trẻ tuổi trong bộ lạc cười hì hì.

Trong lòng Sư Lệ không hiểu sao lại bốc hoả. Gã không chút nghĩ ngợi đã đi đến chỗ của Hùng Dã.

Hùng Dã đã lột da ếch quỷ, chặt bỏ đầu và móng vuốt, moi ruột, toàn bộ những thứ này y cho hết mấy đứa nhóc đang đứng chờ bên cạnh: "Con ếch quỷ này ta dùng cỏ độc bẫy chết, bao giờ ăn mấy đứa nhất định phải nấu thật kỹ."


"Rõ! Cảm ơn anh Hùng Dã!" Những đứa trẻ đó cười nói cảm ơn, cầm đồ rồi lập tức đi nấu.

Hùng Dã lại cẩn thận rửa sạch ếch quỷ trên tay.

"Hùng Dã!" Sư Lệ gọi Hùng Dã lại: "Hùng Dã, ngươi định cho Chu Tịch ở luôn trong sơn động của ngươi sao?"

"Làm sao vậy?" Hùng Dã khó hiểu.

"Chu Tịch không có bản lĩnh, ăn của ngươi ở của ngươi, ngươi lại không cảm thấy có vấn đề gì sao?" Sư Lệ nói: "Hay là ngươi muốn khiến ta phải ghen ghét tức giận?"

Sư Lệ không tin Hùng Dã sẽ thích Chu Tịch. Chu Tịch tuy rằng mặt mũi không tồi, nhưng Hùng Dã lại không phải người chỉ nhìn vào khuôn mặt.

Nhưng nếu Hùng Dã cố ý làm như vậy để gã ghen thì cũng có khả năng.

Gã biết Hùng Dã thích gã tới cỡ nào.

"Chu Tịch thế nào liên quan gì tới ngươi?" Hùng Dã bất mãn nhìn Sư Lệ, cảm thấy Sư Lệ có tật xấu -- Sao y lại phải khiến Sư Lệ ghen ghét tức giận? Bọn họ đã sớm không còn quan hệ!

Còn Chu Tịch, Chu Tịch cũng không phải là không có bản lĩnh. Hắn tuy rằng rất nhỏ yếu, nhưng hắn biết rất nhiều thứ. Hơn nữa...... So với Sư Lệ, Chu Tịch quả thật không ăn của y thứ gì cả.

Hùng Dã không muốn nói nhiều với Sư Lệ nữa, xoay người trở về huyệt động của mình.

Ngưu Nhị đã dọn ra, là rạng sáng hôm nay Hùng Dã giúp hắn dọn. Lúc đi, Hùng Dã đã tặng hắn một miếng thịt.

Ngưu Nhị không cự tuyệt, chỉ nói về sau sẽ trả lại cho y.

Bây giờ trong sơn động cũng chỉ còn hai người y và Chu Tịch, Hùng Dã đột nhiên cảm thấy như vậy khá tốt.

Về tới sơn động trước, Chu Tịch đã nhóm lửa bắt đầu nấu nước, thấy Hùng Dã đi lên, Chu Tịch cầm mấy loại trái cây đưa cho Hùng Dã: "Ngọt lắm."

Loại trái cây này chính là trái cây rất chua mà Hùng Dã khi còn nhỏ thường ăn để lấp bụng. Y không thích vị chua, không thích ăn loại trái cây này, nhưng mỗi lần Chu Tịch hái cho y đều rất ngọt.

Chu Tịch có lẽ đã tốn không ít công phu mới hái được nhiều trái ngọt như vậy.

Hùng Dã ngẫm nghĩ, tiếp nhận trái cây Chu Tịch cho bỏ vào trong miệng.

Quả nhiên rất ngọt! Là hương vị y thích nhất!

Chu Tịch thấy Hùng Dã ăn trái cây, lại lấy ra một ít rau dưa, tính toán lát nữa cho vào trong nồi nấu.

Hùng Dã mỗi ngày đều nên ăn chút rau dưa trái cây mới khoẻ.

Kỳ thật cũng nên ăn cả món chính...... Xung quanh bộ lạc có món chính, người của đội thu thập sẽ chăm sóc những cây đó. Đáng tiếc vào mùa này, những thực vật kia vẫn chưa trưởng thành.

Chu Tịch nghĩ đến đây, hơi cảm thấy bất đắc dĩ.

Sau khi nước sôi, Chu Tịch lập tức bỏ ếch quỷ đã lột rửa sạch sẽ vào trong, lại rắc thêm chút muối hắn tự tay gia công.

Muối mà đội đổi muối mang về bên trong chứa rất nhiều tạp chất, mang theo mùi vị đắng sáp nhàn nhạt. Nhưng sau khi cho vào nước hòa tan, lại nấu cạn, cứ thế lặp lại vài lần là có thể nấu ra được loại muối tương đối tinh thuần. Gần đây Chu Tịch nấu cơm đều dùng loại muối đó.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp