"Chu Tịch, sao ngươi lại ở chỗ này?" Hùng Dã hơi kinh ngạc.
Chu Tịch nói: "Ta đi theo phụ thân tới bộ lạc Tượng Hình, bởi vì thực lực quá kém nên luôn bị người khác khinh thường. Phụ thân bèn đưa ta tới Thú Thần Điện, sau đó ta vẫn luôn ở Thú Thần Điện, hỗ trợ trồng trọt." Hắn không thích giao lưu với người khác, Tượng Thiên cũng không muốn để hắn giao lưu, sau khi tới bộ lạc Tượng Hình cũng bèn không có chút cảm giác tồn tại nào, sau đó lại càng một mình lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lại sau đó Tượng Thiên tới tìm hắn, kết quả bị hắn nổi điên đập chết, bộ lạc Tượng Hình sụp đổ...... Chu Tịch tin tưởng, ba mươi năm qua đi, bộ lạc Tượng Hình đã không còn ai nhớ rõ hắn.
Cho dù có người nhớ tới hắn, hắn bịa chuyện một chút, cũng không ai có thể vạch trần.
Hùng Dã nói: "Ngươi thoạt nhìn sống không tồi."
Chu Tịch ngượng ngùng cười cười: "Bởi vì ta khá lười, thường xuyên lười biếng."
Hùng Dã ngay từ đầu nhìn thấy Chu Tịch còn có chút phòng bị. Nhưng bây giờ quan sát một hồi, chút phòng bị này cũng buông xuống, rốt cuộc Chu Tịch không có tất yếu phải lừa y.
Trong lúc Hùng Dã quan sát Chu Tịch, Chu Tịch cũng quan sát Hùng Dã.
Ở trong mộng nhìn một con người khác của mình cùng một Hùng Dã khác ngọt ngào chán ngấy, hắn vô cùng ghen ghét. Nhưng ghen ghét này chủ yếu là bởi vì hắn phát hiện một "hắn" khác có bạn lữ, cuộc sống trải qua rất khá.
Thật sự mà nói, hắn đối với Hùng Dã trong mộng kỳ thật cũng không có cảm tình.
Rốt cuộc Hùng Dã kia săn được con mồi gì cũng không phải cho hắn ăn.
Nhưng dù vậy, đối với "Hùng Dã", hắn vẫn như cũ có vài phần cảm giác khác biệt. Hắn không chút nào để ý người chung quanh, nhưng Hùng Dã thì lại khác. Ngày hôm qua sau khi lặng lẽ quan sát, trong lòng hắn vừa thương cảm lại vừa buồn bực.
Tên Sư Lệ kia căn bản không phải là thứ gì tốt, Hùng Dã vì sao còn phải nhớ thương gã?
Hắn cảm thấy, xem ở phân thượng hắn và Hùng Dã yêu đương một hồi trong thế giới khác, hắn muốn giúp Hùng Dã thoát khỏi Sư Lệ.
Còn về sau...... Hắn vẫn chưa nghĩ tới.
Trong lòng tuy rằng suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt Chu Tịch vẫn luôn lộ ra nụ cười ôn hòa.
Tuy rằng mấy năm nay hắn đã quen mặt không cảm xúc, nhưng thời điểm cần thiết nặn ra một cái biểu cảm cũng không khó.
Chu Tịch lại nói: "Hùng Dã, ta nghe nói ngươi và Sư Lệ đều trở thành Thú Vương? Chúc mừng các ngươi."
"Ngươi đã biết?" Hùng Dã hỏi.
"Đã biết." Chu Tịch cười nói: "Thú Thần Điện bên này khắp nơi đều bàn tán về chuyện đó...... Các ngươi không phải ở rừng rậm mãng hoang ư? Sao lại tới đại lục Thú Nhân?" "Trong bộ lạc gặp phải chút chuyện." Hùng Dã đáp, cười khổ một cái.
Chu Tịch hỏi: "Có thể nói với ta không?"
Hùng Dã nói: "Không có gì đáng nói, chỉ là chúng ta bị một bộ lạc khác công kích, cuối cùng chỉ chạy thoát được ba mươi mấy người."
Chu Tịch nói: "Thực xin lỗi, ta không nên hỏi."
Hùng Dã cười cười: "Không có việc gì, đã qua rất lâu rồi."
Nhìn thấy Chu Tịch, Hùng Dã nhớ lại một vài chuyện trước kia, nhưng y và Chu Tịch gần như không có tiếp xúc, lúc này cũng bèn không biết nên nói cái gì, hai bên rất nhanh liền trầm mặc hẳn xuống.
Chu Tịch nói: "Hùng Dã, ta có thể trở về bộ lạc Đại Hùng không?"
"Ngươi trở về bộ lạc Đại Hùng?" Hùng Dã hơi kinh ngạc: "Ngươi ở Thú Thần Điện không phải sống rất tốt sao?" Thú Thần Điện bên này đều có thể khiến Chu Tịch lười biếng bảo dưỡng mình đến tốt như vậy, Chu Tịch vì sao phải rời khỏi? "Ta vẫn luôn rất tưởng niệm bộ lạc Đại Hùng." Chu Tịch nói: "Ngươi yên tâm, ta kỳ thật cũng không lười...... Nếu thật sự lười, một kẻ không nơi nương tựa như ta cũng không thể ở Thú Thần Điện sống tốt như vậy. Ta có thể trải qua thoải mái là bởi vì ta am hiểu trồng trọt."
"Ngươi am hiểu trồng trọt?" Hùng Dã có chút kinh hỉ.
Chu Tịch nói: "Đúng vậy, ta am hiểu trồng trọt, chờ sau khi trở về bộ lạc Đại Hùng, ta có thể chỉ đạo người trong đội thu thập gieo trồng."
Hùng Dã nghe Chu Tịch nói như vậy, xác thật động tâm: "Ngươi có thể rời khỏi Thú Thần Điện?"
"Đương nhiên có thể," Chu Tịch cười đáp, "Người biết trồng trọt giống ta ở Thú Thần Điện có không ít, không thiếu một mình ta...... Ngươi và Sư Lệ trở thành Thú Vương, Thú Thần Điện đến lúc đó khẳng định sẽ tặng cho các ngươi một vài người, ta chủ động báo danh là được." Chu Tịch đều đã suy xét kỹ càng toàn bộ mọi chuyện...... Hùng Dã trả lời: "Được."
"Hùng Dã, cảm ơn, ngươi quả thật là người tốt!" Chu Tịch nói.
Hùng Dã không cảm thấy mình là người tốt, ngược lại hỏi Chu Tịch về một số tri thức trồng trọt.
Hùng Dã năm nay đã 48, mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, cái gì cũng phải quan tâm, đối với trồng trọt cũng là có chút hiểu biết, lúc này bèn lấy ra hỏi Chu Tịch.
Chu Tịch đối đáp trôi chảy.
Tuy rằng không có hảo cảm gì với Thú Thần Điện, nhưng hắn cũng hy vọng sinh hoạt của thú nhân có thể tốt hơn một chút, bèn tìm rất nhiều thực vật mang về cho Thú Thần Điện trồng, lại bảo người Thú Thần Điện đem các loại hạt giống và phương pháp gieo trồng dạy cho các bộ lạc khác.
Trong quá trình hắn ít nhiều sẽ chú ý một phen, vì thế, phương pháp gieo trồng của những loài cây đó hắn đương nhiên không có khả năng không biết. Mà nghe Chu Tịch nói rành mạch rõ ràng như vậy, Hùng Dã càng thêm hoàn toàn tin tưởng lời Chu Tịch
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT