Ân Minh Tranh thỏa mãn yêu cầu của Thời Thanh.

Đợi tới khi cậu thiếu niên ngoài hành tinh này vừa lòng thu hồi linh kiện nhỏ, mặc dù trên mặt tỏ vẻ thỏa mãn, nhìn cũng rất thư thái nhưng người lại mềm nhũn.

Thời Thanh cũng không miễn cưỡng bản thân đứng dậy mà giống như người không xương, dựa vào trong lòng Ân Minh Tranh, thẳng thắn phân tích với hệ thống: [Năng lực học tập của người Trái Đất đáng sợ thật.]

Mới có mấy ngày thôi mà Ân Minh Tranh đã trò giỏi hơn thầy rồi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi được mấy hình ảnh mờ mờ, hệ thống vẫn đang lẳng lặng nghe nhạc thiếu nhi: [Cô bé đi hái nấm, trên vai địu một chiếc giỏ tre…]

Thời Thanh chẳng bận tâm chuyện hệ thống không để ý tới mình, vui vẻ qua đi, tới lúc làm chuyện chính rồi.

Cậu thực hiện lời hứa, lần đầu tiên cho phép Ân Minh Tranh bước ra khỏi cửa phòng.

Bên ngoài đều là màu bạc, hành lang màu bạc, máy móc màu bạc. Nhiều màu bạc như vậy, người đi bên trong kiểu gì sẽ có cảm giác không gian rối loạn, hoa mắt chóng mặt.

Thời Thanh giống như một con chim líu lo, nở nụ cười tươi rực rỡ, kéo bạn trai của mình tham quan sào huyệt mình xây.

“Đây là buồng cung cấp, mỗi ngày đều có máy móc được được chế tạo ở đây, đoàn quân của em cũng do buồng cung cấp này tạo ra.”

Ân Minh Tranh nhìn từng người máy màu xám đi ra khỏi buồng cung cấp.

Mỗi người chúng nó đều có vũ lực và tính công kích cực mạnh, khi chúng vừa mới “ra đời”, cỗ máy phụ trách ghi chép “ma mới” sẽ lần lượt đánh số hiệu cho bọn chúng, sau đó mới phân phát vũ khí.

Xét theo tốc độ “ra đời” của những cỗ máy này và khả năng tấn công của chúng, chỉ cần Thời Thanh muốn, lúc nào cậu cũng có thể chiếm lấy Trái Đất.

Người hùng loài người còn chưa có thời gian liên tưởng nhiều hơn thì Thời Thanh ở bên cạnh anh đã như con chim nhỏ, nhảy chân sáo tung tăng kéo anh qua bên khác.

“Bên này là buồng quan sát, ở nơi này, đoàn quân của em có thể theo dõi mọi thứ trên một hành tinh.”

Thời Thanh bước hai ba bước vào đại sảnh rộng lớn, kéo Ân Minh Tranh đang ngơ ngác nhìn những hình ảnh lơ lửng trên không, đi tới chiếc ngai vàng ở trung tâm đại sảnh.

Cậu đi lên trước, ngồi vững vàng rồi mới duỗi tay về phía Ân Minh Tranh, trong mắt đều là sự tín nhiệm: “Đây là ngôi vua, chỉ có vua của tộc máy móc mới có thể ngồi lên ngai vàng này.”

“Bây giờ anh là bạn đời của em, anh cũng có thể ngồi cùng với em ở đây.”

Trong lòng Ân Minh Tranh không giấu được sự bối rối nhìn bàn tay đưa về phía mình của Thời Thanh, anh biết, bản thân bây giờ nên lập tức nắm lấy bàn tay này, để Thời Thanh tin tưởng anh.

Nhưng nhìn vào đôi mắt sáng trong ánh lên niềm vui sướng của cậu thiếu niên ngoài hành tinh, khuôn mặt tỏ rõ sự mong chờ được chia sẻ với anh hết thảy, anh lại không nỡ.

Thời Thanh thực sự muốn chia sẻ tất cả với anh, còn anh lại muốn lừa lấy sự tín nhiệm của Thời Thanh để tiện bề rời khỏi nơi này.

Người đàn ông nhắm mắt lại, ép buộc bản thân không nhìn tới nỗi day dứt ở đáy lòng.

Một đường xem tới đây, Ân Minh Tranh đã nghiệm chứng triệt để suy nghĩ trước đây.

Cỗ phi thuyền này là một cái thùng sắt, cho dù không gian bên trong hay bên ngoài đều có vô số người máy bảo vệ, dẫu cho anh dỗ được Thời Thanh cho bản thân có được quyền tùy ý đi lại thì vẫn chẳng thể thoát ra ngoài được.

Nếu như cứng rắn không được, vậy chỉ có thể nghĩ cách từ chỗ của Thời Thanh thôi.

“Thời Thanh.”

Anh không nắm lấy bàn tay đang giơ ra của cậu thiếu niên mà hỏi: “Trên phi thuyền này chỉ có một mình cậu sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Thời Thanh đứng dậy, hệt như một vị hoàng tử được cưng chiều yêu thương từ bé, cao ngạo nâng cằm lên, chỉ về những người máy đang làm việc được giao.

“Bọn họ đều là cấp dưới của em, nhiều từng ấy.”

Nét mặt của cậu rất đắc ý, Ân Minh Tranh lại hỏi: “Bọn họ giống với cậu, đều có suy nghĩ của riêng mình sao?”

Nét mặt của Thời Thanh đanh lại.

Ân Minh Tranh: “Lúc trước cậu nói, cậu là vua của tộc máy móc nhưng thuộc hạ đều là người máy, bọn họ nghe lời cậu, làm việc cho cậu nhưng họ lại chẳng thể ở cạnh cậu.”

“Bọn họ có thể!”

Thiếu niên đang ngồi trên ngôi vua nắm chặt nắm tay, trong đôi mắt màu bạc thấy rõ sự bướng bỉnh: “Mấy chục nghìn năm này, bọn họ đều ở cạnh em.”

“Nhưng bọn họ chỉ vì mệnh lệnh nên ở cạnh cậu thôi, nếu như cậu không ban lệnh, sẽ còn có cỗ máy nào chủ động ở cạnh cậu sao?”

“Có ! Bọn họ sẽ ở cạnh em!”

Ân Minh Tranh nhìn Thời Thanh đang ngồi trên ngai vàng, vành mắt hồng hồng, hai tay nắm chặt tay vịn, nét mặt quật cường, đôi mắt lại tỏa ra tia sáng không chịu thua kém.

Anh nhìn ra được trong lòng Thời Thanh hiểu rõ. Mấy ngày này Ân Minh Tranh cũng không từ bỏ việc thu thập tin tức, tới nay anh đã hiểu được khá rõ ràng về đặc tính của tộc máy móc rồi, tộc máy móc chỉ có một sinh mạng, đó chính là vua, còn lại đều chỉ là những người máy do vua tạo ra mà thôi.

Cỗ máy không có suy nghĩ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của vua.

Vì để tiếp tục truyền thừa, mỗi một đời vua đều sẽ dùng hết sức để bảo vệ mình, sau khi ra đời sẽ xây dựng một chiếc phi thuyền, cả đời sống trên đó, bầu bạn bên cạnh vua chỉ có những cỗ máy không có suy nghĩ.

… Mãi cho tới cái chết.

Nói là vua, nhưng thực chất chỉ là một kẻ tù tội.

Còn bây giờ, anh phải dụ dỗ kẻ tù tội này.

Ân Minh Tranh hạ thấp giọng hệt như con rắn đang mời gọi con người ăn trái cây ở cõi địa đàng: “Thời Thanh, lẽ nào cậu muốn cả đời này đều sống như vậy sao? Cả đời này đều ở trên phi thuyền? Cả đời này đều ở chung với những cỗ máy không biết suy nghĩ cho tới chết hay sao?”

Đôi mắt của cậu thiếu niên ngồi trên ngai vàng ầng ậng nước, cậu quật cường cắn môi, nhìn người đàn ông không nói câu nào.

Ân Minh Tranh nhìn cậu như vậy, trước mắt dường như thấy được cả chục nghìn năm về trước, một cậu bé cả người màu bạc giống như bây giờ, ngồi trên ngôi vị cao cao kia, xung quanh là những cỗ máy chẳng có sự sống, cô độc, tĩnh mịch sống qua từng ngày.

Cho tới chết.

Trước đó, anh thắc mắc sao cậu lại dính người như vậy, hệt như một con báo uống sữa mãi, lần đầu được nếm thử vị thịt, một phút cũng chẳng muốn rời xa con mồi của mình, chỉ hận không thể lúc nào cũng chui vào trong lòng của Ân Minh Tranh, cắn lấy linh kiện nhỏ mới thôi.

Tới nay thấy rõ được sự thực, trong lòng người đàn ông lại sinh ra chút đau lòng.

Nếu như anh sống trong một môi trường như vậy, e rằng cho dù dị năng có mạnh tới cỡ nào cũng sẽ phát điên mất.

[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh 75/100… Hức …]

Thời Thanh: [Cậu hức cái gì?]

[Hóa ra chủng tộc của ký chủ lại đáng thương như vậ. Nhưng dù có đáng thương như nào đi nữa, xâm lược hành tinh nhà người ta cũng không tốt đâu. Cơ mà mức độ bài xích có thể giảm nhanh như vậy cũng rất giỏi, hức…]

[Hệ thống mấy cậu đều ngây thơ vậy sao?] Thời Thanh tỏ vẻ ghét bỏ: [Không nghe ra được là tôi đang nói dối à? Vì để bảo vệ bản thân mà chôn cả đời mình trên phi thuyền, làm gì có chủng tộc nào ngu như vậy.]

Hệ thống: [… Nhưng không phải mới nãy ký chủ còn suýt khóc luôn sao?]

[Tôi không dựng cho mình một gia cảnh thảm thương thì sao bé cưng sẽ thương cảm rồi thương hại tôi được. Có phô hô thống cậu bị trục trặc rồi không, quên là chúng ta đang làm nhiệm vụ à? Được rồi, đừng có hức nữa, tôi sắp thả chiêu lớn đây này.]

Hệ thống: […]

Thời Thanh không quan tâm chiếc hệ thống đa sầu đa cảm kia nữa, cậu nghe Ân Minh Tranh lòng vòng một lúc rồi giờ cuối cùng mới nói tới chuyện chính.

“Hay là vậy đi, tôi và cậu cùng quay về căn cứ loài người, ở đó cậu sẽ gặp được rất nhiều sinh mạng, phụ nữ, đàn ông, trẻ em, còn có rất nhiều động vật, bọn họ đều có suy nghĩ, có thể bầu bạn bên cậu.”

Nếu như thực là chủng tộc chỉ có một người sống cô độc suốt mấy chục nghìn năm, có lẽ thực sự sẽ bị cảm động bởi những lời của Ân Minh Tranh.

Nhưng Thời Thanh thì không.

Cho dù có tiếp tục cô đơn thì cậu vẫn sẽ kiêu ngạo hất cằm: “Tộc máy móc không muốn làm bạn với các tộc khác.”

“Em không cần bầu bạn. Nếu cần thì em cũng chỉ cần anh ở bên em thôi.”

Câu nói này chắc chắn là một lời tình tứ động lòng người.

Nếu như người nói câu này không phải là người ngoài hành tinh, hơn nữa ý trong câu còn ám chỉ rằng muốn giam Ân Minh Tranh trên phi thuyền cả đời.

Có lẽ là nhìn ra được sự không cam chịu của Ân Minh Tranh, đôi mắt cậu thiếu niên lóe lên một tia hoảng loạn sợ hãi đánh mất, cậu nhảy khỏi ngai vàng, kéo lấy tay của bạn đời:

“Anh vẫn muốn quay về căn cứ loài người sao? Tại sao? Bọn họ sẽ hại chết anh đấy.”

Ân Minh Tranh ngơ ra: “Hại chết tôi?”

“Em nói không đúng sao?” Dường như vì muốn níu kéo bạn đời mình, Thời Thanh vẫy vẫy tay, một đồ vật như chiếc ti vi nhỏ của Trái Đất bay tới.

Thời Thanh ra lệnh cho nó: “Dự toán tương lai ở lại Trái Đất của Ân Minh Tranh, người dị năng đứng đầu căn cứ Trung Quốc ở Trái Đất.”

Hạ lệnh xong, cậu quay đầu nhìn Ân Minh Tranh: “Đây là AI, chỉ cần nó tiếp thu dữ liệu, nó có thể dự toán tương lai của tất cả sinh mạng trên hành tinh này.”

Ân Minh Tranh nhìn thứ mà Thời Thanh gọi là AI, trông nó hơi giống với ti vi nhỏ của loài người, chỉ là hình thể là hình tròn.

Nói tóm lại là bề ngoài không giống tưởng tượng của người Trái Đất về khoa học tương lai trước khi bọn xâm lược tới.

Mà lúc này, trên “chiếc ti vi nhỏ” đã hiển thị cái mà Thời Thanh nói là dự toán, từng hàng từng hàng số và chữ chạy qua, anh nhanh mắt nhìn thấy vài cái tên quen thuộc.

Cuối cùng, AI đưa ra kết quả dự toán.

Trước ba mươi tuổi, khả năng bị ám sát của Ân Minh Tranh đạt 70%, bị bán cho Trùng tộc đạt 20%, bị phế đi dị năng đưa đi nghiên cứu đạt 10%.

Tổng kết: 100% anh ta không sống quá 30 tuổi.

Nhìn thấy kết quả hiển thị, cậu thiếu niên ngoài hành tinh quen cửa quen nẻo nép vào trong lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, làm ổ ở đó, nghịch tay áo của anh: “Anh cứu rất nhiều người nhưng không phải ai cũng muốn anh sống tiếp, giống như lần này, em chỉ uy hiếp bọn họ một chút thôi là những người đó đã giao anh ra cho em rồi.”

Người cậu mềm ra, giống như sợi dây leo, ôm chặt lấy Ân Minh Tranh còn đang trân trân đứng nhìn màn hình, trên mặt là nụ cười ngây thơ của hoàng tử nhỏ: “Bọn họ không cần anh, em cần anh.”

“Ở lại đây, mãi mãi ở cạnh em có được không?”

Trong lòng Ân Minh Tranh là cơ thể mềm mại của Thời Thanh, ánh mắt lại dính chặt vào kết quả hiển thị trên AI.

Cuối cùng, đôi mắt sắc bén của anh lại tối thêm mấy phần.

Người đàn ông nắm chặt bàn tay đang ôm Thời Thanh.

Qua một lúc, Thời Thanh nghe được giọng nói trầm thấp của anh:

“Được, tôi sẽ ở lại đây, mãi mãi ở bên cạnh cậu.”

[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 80/100]

Hệ thống muốn sụp đổ: [Không phải anh ta đồng ý rồi sao? Sao lại tăng mức độ bài xích lên chứ!!]

Thời Thanh ở trong lòng của Ân Minh Tranh như một con báo con đang làm nũng, cọ cọ con mồi của mình.

Trên mặt cậu dần dần lộ ra nụ cười ngọt ngào.

[Chuẩn bị sẵn sàng đi, Ân Minh Tranh bị kích thích rồi.]

[Màn kích thích của chúng ta sắp tới rồi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play