[Đồng nhân Vong Tiện] Mộng Hồi Hoàn

6


1 năm


Chương 6
Sau ngày hôm đó, Ngụy Anh bắt đầu con đường tu tập tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Tuy rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều gia quy khiến hắn có chút bó tay bó chân, nhưng có thể sống tốt hơn trước kia rất nhiều, hắn thích ứng rất nhanh, vài ngày thì đã thuận buồm xuôi gió hơn.
Ngày thường Ngụy Anh luôn là một bộ dáng cái gì cũng không quá để tâm, nhưng có những lúc lại cực kỳ nghiêm túc, bây giờ lại thật sự mỗi ngày dựa theo giờ giấc quy định của Lam gia, giờ mão dậy, giờ hợi ngủ, nghiễm nhiên biến thành một thiếu niên tuân thủ quy củ.
Thiên tư của Ngụy Anh vốn rất cao, năng lực lĩnh ngộ cũng rất mạnh, hơn nữa được Lam Vong Cơ dốc lòng chỉ dạy, con đường tu tập quả thực như cá gặp nước, tiến bộ có thể thấy được bằng mắt thường.
Lúc trước khi tìm được Ngụy Anh, Lam Vong Cơ cũng chưa từng nghĩ sẽ mang hắn về Lam gia, đương nhiên cũng không dự đoán được chuyện sẽ phát triển thành một hướng đi giống kiếp trước như thế này.
Y nhìn bóng dáng Ngụy Anh nghiêm túc luyện kiếm cách đó không xa, không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới kiếp trước tại Vân Mộng, bọn họ tan rã trong không vui.
Khi đó trong lòng Lam Vong Cơ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mang Ngụy Vô Tiện về Cô Tô tìm kiếm phương pháp ức chế sự phản phệ của quỷ đạo.
Y biết rõ Ngụy Vô Tiện không muốn trở lại Cô Tô, nhưng vẫn bướng bỉnh đề nghị vài lần. Cuối cùng, vẫn luôn là Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ thở dài cùng trả lời như trong dự kiến: Không muốn.
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, ý nghĩ này đã ăn sâu vào trong đáy lòng Lam Vong Cơ, theo thời gian trôi qua nảy mầm, từ từ lan tràn, xuất hiện vô số rối rắm xung quanh, đem tâm của y quấn thành một mối như tơ vò, rốt cuộc khó mà gỡ ra được.
Đến khi Ngụy Vô Tiện bỏ mình ở kiếp trước, ý nghĩ đó mới bị tình cảm của y với Ngụy Vô Tiện khó nói thành lời phá vỡ, đồng thời phần tình cảm đó cũng bị vùi vào chỗ sâu nhất trong nội tâm.
Lam Vong Cơ nhìn chăm chú bóng dáng thiếu niên Ngụy Anh trước mắt, nhìn hắn êm đẹp rõ ràng đứng trước Tĩnh Thất, xuất kiếm mười phần sạch sẽ lưu loát, lại tùy ý linh hoạt giống như năm đó.
Trong nháy mắt, bừng tỉnh cách một thế hệ.
Thiếu niên trước mắt giống như đang hòa cùng thân ảnh quen thuộc trong trí nhớ của y, Lam Vong Cơ nhìn, nhất thời có chút hoảng thần.
Kiếp này từ sau khi tìm được Ngụy Anh, Lam Vong Cơ vẫn luôn có chút lo được lo mất, y thường xuyên chờ Ngụy Anh sau khi ngủ say sẽ thu liễm khí tức ngồi bên giường hắn, lẳng lặng nhìn thụy nhan của hắn đến xuất thần, vừa ngồi xuống chính là cả một đêm.
Từ lúc Lam Vong Cơ sáu tuổi đã bị buộc phải độc lập tự lực tự cường, từ đó đến lúc trưởng thành rất ít khi có cảm giác sợ hãi. Nhưng hiện giờ y không kiềm chế được sợ hãi trong lòng, bụng bảo dạ không dám nhắm mắt. Y sợ mình đột nhiên phát hiện hết thảy những điều tốt đẹp này chẳng qua chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.
Y không chỉ nghĩ một lần, mà rất nhiều lần, nếu tất cả những việc này đều là mộng, vậy y vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.
.....
"Lam Trạm, Lam Trạm."
Ngụy Anh gọi mấy tiếng, kéo tâm trí Lam Vong Cơ trở về hiện thực.
Lam Vong Cơ ổn định tinh thần, theo tiếng của Ngụy Anh nhìn qua, thấy hắn không biết từ khi nào đã bước lên kiếm gỗ ngự giữa không trung, chính là thuật pháp không quá thuần thục mà hắn học được mấy ngày trước, muốn ngự kiếm lên cao một chút.
"Nhị ca ca nhìn ta. Ta học được thuật ngự kiếm rồi!"
Hắn hưng phấn lảo đảo giữa không trung hướng về phía Lam Vong Cơ chớp đôi mắt to linh động, Lam Vong Cơ bị hưng trí của hắn cuốn hút, lúc này mới tìm về được một chút cảm giác chân thật, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngụy Anh, biểu cảm bất giác cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Thế giới này là thật.
Ngụy Anh trước mắt cũng là thật.
May mắn.
Y còn có một cơ hội sống lại, để y có thể thực hiện mong muốn si tâm vọng tưởng kiếp trước của mình "Mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ".
Một người y si tâm vọng tưởng.
.......
Ngụy Anh đứng trên không trung cố gắng duy trì thăng bằng, kích động hướng về phía Lam Vong Cơ cao giọng hô lên: "Nhị ca ca! Hàm Quang Quân! Đừng lo, khen ta một câu có được không?"
Lam Vong Cơ ngẩn người một chút, nửa ngày cũng không nghĩ ra được câu khen ngợi nào, cuối cùng chỉ đành "Ừm" một tiếng.
Ngụy Anh nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của y, quả thực nhịn cười đến nội thương, vì thế lại không có ý tốt cất cao giọng nói: "Ừm là có ý gì? Tốt hay là không tốt? Hàm Quang Quân không thể cho ta chút hãnh diện mà nói hai câu sao? Ta vẫn luôn chờ a."
Vừa rồi hắn quá mức vênh váo, khoa chân múa tay vui sướng, vì thế xảy ra sai lầm, thuật ngự kiếm mới học khống chế không được tốt, kiếm mộc dưới chân đột nhiên nghiêng một chút, cả thân thể hắn lập tức nghiêng theo, thẳng tắp rơi từ không trung xuống.
Hô hấp Ngụy Anh cứng lại, nghĩ đến lúc trước cũng từng trèo cây ngã từ độ cao này xuống, không chết được nhưng mà cũng sẽ gãy tay gãy chân. Xem ra là lại dẫm lên vết xe đổ rồi.
Nhưng mà hắn chưa kịp nghĩ xong thì không rơi xuống nữa, trong nháy mắt liền ngã vào trong một cái ôm kiên cố vững vàng.
Hai cánh tay của Lam Vong Cơ vững chãi nâng lưng và đầu gối của Ngụy Anh, ôm hắn vào trong ngực mình.
Ngụy Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm tà áo trắng của Lam Vong Cơ bay bay trong gió, vô số lần nghĩ: Lam Trạm nhất định là thần tiên mà ông trời thấy ta đáng thương nên đặc biệt phái tới cho ta đi?
Sau khi hai người hạ xuống đất vững vàng, Ngụy Anh từ trong ngực Lam Vong Cơ nhảy xuống, hắn thở mạnh vài hơi, nói: "Nhị ca ca, may mà có người ở đây."
Lam Vong Cơ thấy hắn náo loạn mới nhíu nhíu mày, mở miệng cũng có phần nghiêm khắc: "Ngụy Anh, tu tập thuật pháp tối kỵ nhất là không tập trung."
Ngụy Anh thấy thần sắc y nghiêm túc, cũng thu lại ngữ khí vui đùa, ngoan ngoãn đứng thẳng thân thể, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhị ca ca, ta sai rồi."
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Sai ở đâu?"
Ngụy Anh ngoan ngoãn đáp: "Không nên thấy Nhị ca ca tâm tình không tốt mà lấy thuật pháp học chưa thông muốn để người vui vẻ."
Đuôi lông mày của Lam Vong Cơ nhảy dựng, nhất thời không khiển trách hắn được, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Ngụy Anh, ngươi thật sự là......"
Một chút cũng không thay đổi.
"Ta sai, ta sai rồi mà. Lần sau Ngụy Anh không dám."
"Không có lần sau."
"Được được được, ta bảo đảm không có lần sau. Nhị ca ca, người đừng nóng giận, cười một cái đi!"
"Không được náo loạn."
"Không cười sao, được rồi, vậy ta cười một cái bồi tội với người được không?"
"......"
--------------
Thời gian nháy mắt đã qua rất nhanh.
Lam Vong Cơ không để Ngụy Anh lấy họ Lam giống đệ tử nhập môn hằng năm, nhưng hiện tại cũng đã đến lúc lấy tự cho hắn.
Lúc Lam Vong Cơ viết trên giấy hai chữ "Vô Tiện", Ngụy Anh vẫn luôn nhảy nhót không thôi chống cằm trên thư án nhìn hai chữ trên giấy y vừa mới viết, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Lam Vong Cơ nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ buông bút, nâng mi hỏi: "Như thế nào?"
Ngụy Anh vươn tay tiếp nhận tờ giấy kia, đem nó giơ lên dưới ánh mặt trời, thì thào ra tiếng: "Vô Tiện... Ngụy Vô Tiện...."
Hắn dừng một chút, tầm mắt đột nhiên dời từ trên tờ giấy nhìn về phía Lam Vong Cơ, lại tiếp tục nói: "Nhị ca ca, chuyện về cha mẹ phần lớn ta đã không còn nhớ rõ lắm. Nhưng ta vẫn luôn nhớ mẹ đã từng nói với ta, sống trên đời, không cần hâm mộ người khác như thế nào, chỉ cần là chính mình."
Y nhìn Ngụy Anh, trong con ngươi nhạt màu thanh lãnh thường ngày của y lúc này dưới ánh mặt trời có chút ấm áp lên, thoạt nhìn nhiều thêm vài phần ôn nhu, y gật đầu nói: "Đúng là như thế."
"Cho nên, ta rất thích." Ngụy Anh ôm tờ giấy vào trong ngực, hăng hái tươi cười: "Vậy gọi Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện. Không cần hâm mộ người khác, vĩnh viễn chỉ cần là chính mình!"
Lam Vong Cơ nhìn hắn nghiêm trang chững chạc cầm tờ giấy kia, khóe môi cũng hơi cong lên: "Thích thì tốt."
Ngụy Vô Tiện nhất thời bị nụ cười này của y mê hoặc, nhịn không được nhìn ngây ngất, nhích sát đến bên cạnh Lam Vong Cơ một chút, cười hắc hắc hỏi: "Nhị ca ca về sau sẽ gọi ta như thế nào? Gọi A Tiện sao?"
Lam Vong Cơ bất vi sở động nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện hơi nheo mắt lại, nói: "Đừng mà, nếu lấy tự rồi sao lại không gọi, gọi A Tiện cũng được mà, hay là người thích gọi Tiện nhi?"
Mặt Lam Vong Cơ không đổi sắc nói: "Không biết xấu hổ."
Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc nghĩ thầm rằng: Cũng thật kỳ lạ, Lam Trạm như thế nào giống như càng ngày càng khó đùa, rốt cuộc là trình độ của mình giảm đi hay là da mặt Lam Trạm dày thêm rồi? Xem ra lần sau phải đổi cách khác thử xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play