[Đồng nhân Vong Tiện] Mộng Hồi Hoàn

5


1 năm


Chương 5

Ngụy Anh vốn muốn ngoan ngoãn trong Tĩnh Thất chờ Lam Vong Cơ trở về, hắn nghĩ Lam Vong Cơ vừa trở về nhất định rất bận, mình không thể gây thêm phiền toái cho y được.

Nhưng hắn chán muốn chết mà ngồi trước đàn án chống cằm nhìn trái ngó phải, chờ đến khi chân tê đến không thể động đậy, cũng không thấy nửa bóng dáng của Lam Vong Cơ.

Cuối cùng, tính tình hiếu động trời sinh rốt cuộc không để hắn ngồi yên, hắn rối rắm trong chốc lát, sau đó nhảy dụng lên đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Ngụy Anh thật sự không đem những lời dặn của Lam Vong Cơ vứt ra sau đầu, chỉ tính sẽ đi dạo xung quanh Tĩnh Thất một chút, làm quen hoàn cảnh. Hắn còn tính nếu gặp vài đệ tử đồng môn có thể tán gẫu vài câu giết thời gian, vận khí tốt còn có thể kết giao vài người bằng hữu.

Thực không may, thời gian này không phải lúc Ngụy Anh kết giao bằng hữu. Hiện tại các đệ tử đang ở trong lớp học tu tập đạo pháp, hắn đi một vòng, đừng nói tìm người nói chuyện, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Lúc hắn có chút ủ rũ chuẩn bị trở lại Tĩnh Thất tiếp tục chờ, một "quả cầu tuyết" tròn vo đột nhiên xông vào tầm mắt của hắn. Đuôi lông mày hắn nhảy dựng, nhìn theo "quả cầu tuyết" kia về phía trước, trước mắt không xa, trên bãi cỏ xanh tụ tập mấy chục "nắm tuyết" lớn nhỏ khác nhau.

Ngụy Anh chưa từng thấy nhiều thỏ trắng lông xù tụ cùng một chỗ đùa giỡn như vậy, thoáng chốc liền thấy hứng thú, tự nhủ trêu ghẹo nói: "Thì ra tiên cảnh như Vân Thâm Bất Tri Xứ còn nuôi thỏ, cũng không biết là của vị Hằng Nga tiên tử nào, lát nữa quay lại nhất định phải hỏi Nhị ca ca một chút."

Hắn đến gần cúi xuống nhìn mấy nắm tuyết một hồi, càng nhìn càng thấy thú vị, cuối cùng thật cẩn thận kiễng chân, đi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lặng lẽ tiến vào trong đám thỏ trắng.

Hắn cảm thấy mỹ mãn nhìn mình bị một đám nắm tuyết lông xù vây quanh, quả thực hận mình không thể biến thành một con thỏ cùng chúng lăn thành một đoàn.

Hắn tìm một bãi đất trống dưới tàng cây, những con thỏ này dường như cũng đã quen có người quanh quẩn, lúc hắn đến gần cũng không có bộ dạng kinh hách, chỉ xê dịch sang bên cạnh nhường chỗ một chút, sau đó lại cúi đầu chậm rãi gặm cỏ.

Ngụy Anh thấy đến đây thực sự hứng thú như vậy, thuận tay hái một ít cỏ, muốn cho thỏ ăn, đùa giỡn vuốt ve những nắm tuyết trắng xù lông mềm mại này.

Hắn dùng lá cỏ nhẹ nhàng chọc ghẹo cái mũi của nắm tuyết, muốn nó nhích lại gần mình một chút. Nhưng con thỏ này trước sau vẫn không để ý đến nó, chỉ dịch sang bên cạnh vài bước, quanh thân tản mát ra một loại khí tràng "người sống chớ lại gần", không hề chừa cho Ngụy Anh chút mặt mũi.

Ngụy Anh thấy thế cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng ngày càng kéo cao hơn, không hiểu sao hắn cảm thấy tính cách của con thỏ này rất có ý tứ, không quấy rầy nó gặm cỏ nữa.

Lúc hắn chuẩn bị tìm một nắm tuyết khác để chơi đùa, đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện một con thỏ toàn thân bị bẩn, lập tức xông vào tầm nhìn của hắn, thẳng tắp đang hướng về phía con thỏ trắng lãnh đạm khi nãy.

Tầm mắt của Ngụy Anh bị nó hấp dẫn, hắn nhìn kỹ mới biết con thỏ này thật ra cũng là màu trắng, chẳng qua không biết chơi đùa như thế nào mà dính một thân đất cát, lông cũng có chút rối, thoạt nhìn có chút chật vật.

Đang nghĩ, hắn liền thấy con thỏ này bắt đầu vây quanh trước con thỏ trắng lãnh tĩnh kia xoay tới xoay lui như cái chong chóng, một khắc cũng không yên tĩnh, giống như muốn cho con thỏ trắng lãnh tĩnh kia thấy bộ dáng bẩn hề hề của nó, không thấy thì nhất định không bỏ qua.

Ngụy Anh có hứng thú nhìn "nắm đất" kia gây sức ép với người ta, nghĩ thầm con thỏ này đùa như vậy nhất định sẽ bị cắn cho coi, con thỏ trắng lãnh tĩnh kia lớn hơn nó một vòng.

Quả nhiên, nắm tuyết rốt cuộc bị nắm đất kia chọc đến chịu không nổi. Nó quay đầu nhìn thoáng qua nắm đất, sau đó nâng chân trước lên một chút, liền đem nắm đất đặt trước ngực mình. Nhưng dù vậy, nắm đất vẫn không an phận ở trước ngực nắm tuyết xoay tới xoay lui, nhìn qua không có vẻ gì là sợ hãi.

Ngụy Anh có chút lo lắng đang định tới giải cứu cho nắm đất, nhưng còn chưa kịp hành động đã ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn thấy nắm tuyết đột nhiên cúi đầu xuống ngửi ngửi, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm liếm bụi đất trên lỗ tai của nắm đất, nắm đất rốt cuộc yên tĩnh lại. Trừ bỏ cặp tai dính bẩn ở bên ngoài, nó không quậy nữa, lẳng lặng nằm trong ngực nắm tuyết, biểu tình dĩ nhiên là vô cùng thỏa mãn.

Một màn này quả thực là khiến Ngụy Anh trợn mắt há mồm, một lát sau hắn mới lấy lại tinh thần cất tiếng cười to đứng lên.

Nắm tuyết kia giống như không quan tâm đến xung quanh, không coi ai ra gì tiếp tục liếm bụi đất trên người nắm đất dưới thân, chậm rãi liếm lông của nắm đất. Ngụy Anh cảm thấy động tác ôn nhu này hình như có cảm xúc không rõ hàm ý ẩn bên trong. Khụ, hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nên hình dung cảm giác quỷ dị này như thế nào, đơn giản dời tầm mắt, không nhìn nữa.

Ngụy Anh nằm xuống, ngậm ngọn cỏ trong miệng, gối đầu lên hai tay, bắt chéo chân. Hắn nhớ tới mấy ngày nay sớm chiều ở chung với Lam Trạm, không kìm lòng nổi đã đem suy nghĩ phóng đến nơi xa.

Ánh sáng trên núi rất tốt, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở trên lá cây, rơi rơi rụng rụng trên người hắn, chiếu đến toàn thân ấm áp dào dạt, không hề cảm thấy lạnh.

Cơn cuồn ngủ kéo tới, Ngụy Anh còn mông lung nghĩ: Nếu trước đây có thể cùng sống với Nhị ca ca ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng rất tốt.

----------------------

Ngụy Anh đang ngủ thì cảm giác hít thở không thông rất mãnh liệt, giống như có cái gì đè lên ngực, ép đến nỗi hắn sắp không thở được.

Ngụy Anh bừng tỉnh, vừa mở mắt thì có chút dở khóc dở cười.

Thì ra là nắm tuyết thừa dịp hắn ngủ, đánh bạo bò lênlồng ngực của hắn, cho nên vừa rồi trong lúc ngủ mơ cảm giác hít thở không thông lại chân thật tới như vậy...
Ngụy Anh dở khóc dở cười nắm tai thỏ ngồi dậy, đặt nó trên đầu gối của mình. Con thỏ kia thấy hắn không nổi giận, càng không sợ hắn, thay đổi hướng đầu đến bên người Ngụy Anh không ngừng run run hai tai, hình như là muốn chơi tiếp.
Ngụy Anh bị nó đùa đến cười ra tiếng, xuất phát từ hảo tâm, trực tiếp ôm thỏ trắng lên đùi của mình.
Lúc này, một giọng nữ truyền đến: "A, ngươi tỉnh rồi?"
Ngụy Anh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nữ tu xa lạ, lớn hơn hắn một chút, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, trong tay xách một cái giỏ tre, bên trong đựng mấy củ cà rốt, dường như là đến cho thỏ ăn.
Ngụy Anh gật gật đầu, lên tiếng hỏi: "Những con thỏ nay đều là tỷ tỷ nuôi sao?"
Nữ tu lắc đầu trả lời hắn: "Lúc Hàm Quang Quân không có ở đây sư tôn mới để ta tới cho thỏ ăn, ngày thường đều là Hàm Quang Quân nuôi."
Sau khi nghe xong Ngụy Anh mở to hai mắt: "....A? Tỷ tỷ nói, những con thỏ này thật ra là.... Là Hàm Quang Quân nuôi?"
Nữ tu gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Ha..." Ngụy Anh thiếu chút nữa cười ra nước mắt, thì ra Hằng Nga tiên tử nuôi thỏ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là vị Nhị ca ca thanh thanh lãnh lãnh Lam Vong Cơ kia.
Thật không nghĩ tới Lam Trạm còn có sở thích này, thật sự cực kỳ thú vị.
Đừng nói, nếu Lam Trạm mặt lạnh vừa ôm thỏ vừa đứng vuốt ve, trừ bỏ giới tính có chút không đúng lắm thì quả thật là rất giống với tưởng tượng của hắn.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không.... Không có việc gì ha ha ha..."
"Ngươi là người mới tới sao? Tên là gì?"
"A, ta là Ngụy Anh, về sau mong tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn."
......
Thật không dễ dàng, một ngày, Ngụy Anh có thể kết giao được một bằng hữu mới.
-------------
Sau khi thương nghị sự vụ gia tộc với Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ từ chính thất vòng vèo trở về liền thấy Ngụy Anh ở xa xa hai tay nâng một con thỏ trắng ghé cằm vào cọ cọ, sau đó lấy ra một ít cà rốt cho thỏ ăn, nhìn qua rất là đáng yêu.
Lam Vong Cơ thấy hắn đùa vui vẻ, biểu tình trên mặt bất giác cũng dịu đi vài phần, y thả chậm bước chân, thậm chí có chút không nỡ đánh vỡ hình ảnh hạnh phúc tươi đẹp này.
Nhưng Ngụy Anh ở xa xa giống như tâm linh tương thông với y, vừa lúc đó ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lam Vong Cơ đang đến lập tức hưng phấn hướng y ngoắc ngoắc tay, hô lên: "Nhị ca ca! Đến đây đi, nhìn ta, mau nhìn ta!"
Biểu tình trên mặt Lam Vong Cơ chưa thay đổi, nhưng bước chân có phần nhanh hơn, bước đến phía trước nhanh hơn. Y nhìn Ngụy Anh lăn lộn trong đám cỏ cùng mấy nắm tuyết nửa ngày, vẫn chưa trách cứ, vươn một bàn tay ra nói: "Đi thôi, trên mặt đất lạnh."
Vì thế Ngụy Anh cười hì hì nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nương theo lực của Lam Vong Cơ đứng dậy. Nhưng sau khi đứng lên hắn mới phát hiện quần áo mới đã bị hắn làm bẩn không còn bộ dáng ban đầu. Hắn có chút hổ thẹn gãi đầu, âm thầm ảo não mình lại chơi đùa không biết chừng mực.
Lam Vong Cơ nắm tay hắn hít một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống phủi đi bụi đất trên người hắn, cẩn thận gỡ lá trên tóc hắn xuống.
Kỳ thật là động tác rất bình thường nhưng không biết như thế nào, Ngụy Anh lại nghĩ tới hai con thỏ lúc nãy, hắn có chút không được tự nhiên sờ sờ mũi, hồn nhiên không biết có một người cũng lặng lẽ đỏ tai.
-------------
Trên đường trở về Tĩnh Thất, Ngụy Anh kéo tay áo Lam Vong Cơ, ngẩng mặt lên hỏi y: "Nhị ca ca, những con thỏ đó đều là người nuôi sao?"
"Ừm."
"Vậy... sau này nuôi lớn ta có thể nướng ăn không?"
"... Không thể, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh."
"Ha ha ha ha ha, ta đùa với người thôi."
"Đi thôi."
"A? Nhị ca ca chờ ta một chút a! Lam Trạm, Lam Trạm người nổi giận sao?"
"Không có."
"Không có thì người đi nhanh như vậy làm gì? Chờ ta một chút a."
Vì thế, ngày tháng cứ như vậy lặng lẽ yên bình trôi đi rất nhanh.
Năm tháng an tĩnh, hiện thế an ổn.
================
Ngụy Anh: Khi đó ta còn là một đứa nhỏ, còn chưa hiểu được cái gì gọi là 'yêu'.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play