[Đồng nhân Vong Tiện] Mộng Hồi Hoàn

3


1 năm


Chương 3

Gần đây Ngụy Anh phát hiện những vết thương trên người của mình trước đây đều đã hoàn toàn tốt lên, hơn nữa cả người dường như còn mập hơn một vòng so với lúc trước.

Hắn kéo kéo hai cái má của mình, xúc cảm rất tốt, đối với gương bày một cái mặt quỷ, âm thầm nghĩ: Lam Trạm thoạt nhìn là một người lạnh như băng, nhưng mà nuôi người cũng thật là lợi hại, mới đi theo y không bao lâu mà mình đã được y nuôi mập lên một vòng rồi.

Nhưng Ngụy Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy rất vui vẻ, nhịn không được liền đối với chiếc gương bật cười. Hắn cảm thấy từ sau khi có sự xuất hiện của Lam Trạm, hết thảy mọi việc đã không còn như xưa nữa, mỗi ngày ở cạnh Lam Trạm đều là mỗi ngày vui vẻ khoái hoạt, hoàn toàn không còn một mình gian nan giống như lúc trước.

Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng tính cách của Lam Vong Cơ rất thích thanh tĩnh, nhưng lại sợ Ngụy Anh bị nhàm chán, thường xuyên mang hắn xuống trấn dạo qua các chợ lớn chợ nhỏ. Mà mỗi một lần xuống trấn, Ngụy Anh ở trong ngực Lam Vong Cơ nhất định sẽ lộ ra đôi mắt linh động hiếu kỳ nhìn xung quanh, sau đó sẽ nhìn lén Lam Vong Cơ một chút.

Mỗi khi như vậy, Ngụy Anh đều sẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt lãnh đạm của y, nghĩ thầm: Nhân vật trích tiên này lại dính khói lửa nhân gian tầm thường tại đây, dường như càng tăng thêm vài phần tiên khí.

Hắn cảm thấy Lam Vong Cơ ánh sáng của đời mình, hắn đang qua sinh hoạt bình đạm hằng ngày, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt, giống như một lưỡi dao sắc bén bổ đôi thiên địa mà hắn đang an ổn sinh sống, để hắn có thể đắm chìm dưới ánh sáng tinh thuần kim sắc ấm áp.

------------------

Từ sau ngày Lam Vong Cơ cứu hắn, tính đến nay đã hơn một tháng.

Ngụy Anh sớm đã biết Lam Trạm là vị Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ của Cô Tô Lam thị. Lúc trước khi hắn lang thang trước quán rượu kiếm ăn, nghe không ít thực khách lui tới thảo luận về mấy đại gia tộc tu tiên, cũng có chút hiểu biết, đại danh của Hàm Quang Quân cũng nghe được từ trong miệng của những người kia.

Bất quá, từ lúc Ngụy Anh được y cứu, hắn biết Lam Vong Cơ nhất định không phải người hạng người bừa bãi vô danh, nhưng khi biết được y chính là vị Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất kia thì cũng ít nhiều có chút ngoài dự liệu.

Khi đó hắn nhìn chằm chằm Vong Cơ cầm của y một hồi lâu, mới từ trong tiếng đàn của y thử mở miệng thăm dò.

"Lam Trạm?"

"Ừm."

"Lam Vong Cơ?"

"Ừm."

"Hàm Quang Quân?"

"Ừm."

"Lam Nhị công tử?"

"Ừm."

"..... Thì ra Nhị ca ca là đại nhân vật lợi hại như vậy sao?"

"....."

Lam Vong Cơ liên tiếp đáp lại những xưng hô không giống nhau của Ngụy Anh, thẳng đến cái cuối cùng, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại im bặt, y không lên tiếng trả lời, chỉ nâng mắt lên nhìn qua.

Ngụy Anh bị y nhìn có chút sợ, gãi gãi đầu.

Hắn suy đoán tâm tư của Lam Vong Cơ, nói: "Người nhìn ta làm gì? Gọi sư phụ người không chịu, gọi người là Hàm Quang Quân thì lại quá xa lạ, gọi người là Trạm ca ca lại cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thì gọi người Nhị ca ca là thích hợp nhất, người nói đúng không, Lam nhị ca ca?" Dứt lời lại nhịn không được cười đến đôi mắt hoa đào cong thành vầng trăng khuyết.

Chỉ tiếc từ kiếp trước, Lam Vong Cơ mỗi lần bên cạnh Ngụy Anh đều nói tới chuyện buồn, hoặc chuyện học hành tu thân dưỡng tính, mặt y không đổi sắc mở bọc giấy trên bàn ra, đem bánh đậu xanh vừa mới mua về để trước mặt Ngụy Anh, ngữ khí thản nhiên nói: "Tùy ngươi."

---------------

Cứ như vậy lại hết một ngày, Lam Vong Cơ vẫn không đề cập đến chuyện dẫn hắn về Cô Tô Lam thị, điều này làm cho Ngụy Anh thật sự có chút không thể giải thích nổi. Cũng may Lam Vong Cơ đã sớm nói với hắn, nếu có chuyện gì muốn biết có thể trực tiếp hỏi y, cho nên Ngụy Anh cũng không ngần ngại gì mà hỏi chuyện mình thắc mắc.

Lam Vong Cơ nghe vậy ngẩn ra nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ gia phong nghiêm ngặt, ta nghĩ ngươi không muốn đến."

Ngụy Anh nghe xong có chút phát sầu, đừng nói là gia phong nghiêm ngặt, hắn đã sớm nghe nói Cô Tô Lam thị nổi danh gia phong khắc nghiệt.

Chỉ riêng trên đá quy huấn đã khắc hơn 3000 điều gia quy, đệ tử phạm vào nhẹ thì phạt chép gia quy, nặng thì phải nhờ giới tiên hầu hạ.

Chuyện này đối với Ngụy Anh nhàn tản mà nói quả thật có chút đau đầu.

Nhưng Lam Vong Cơ dù gì cũng là đệ đệ ruột của gia chủ Lam gia, tất nhiên cũng có không ít sự vụ gia tộc mà y phải xử lý, nếu hắn cứ kéo chân Lam Vong Cơ ở Di Lăng thì sẽ chậm trễ sự vụ của y. Người khác biết được có khi lại nhàn rỗi mà tung tin nói nhảm, nói Lam Vong Cơ bị tiểu nương tử ở Di Lăng mê hoặc đến vứt bỏ gia tộc không để ý, cả ngày vui đến quên cả trời đất thì như thế nào?

Vậy chẳng phải hắn là nguyên nhân hủy đi thanh danh của Lam Vong Cơ sao...

Sau khi hiểu rõ điểm này, trong nháy mắt Ngụy Anh cảm thấy chép 3000 gia quy cũng không phải chuyện gì lớn, Lam Vong Cơ tốt với hắn như vậy, hắn vì y chịu chút cực khổ thì có gì đâu chứ?

Biểu tình Ngụy Anh nghiêm túc mà trịnh trọng nói với Lam Vong Cơ: "Ta nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý đi!"

Lam Vong Cơ hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, hỏi lại hắn một lần: "Thật sao?"

Ngụy Anh gật đầu như giã tỏi: "Thật mà, còn thật hơn vàng thật nữa."

Sau khi Lam Vong Cơ nghe xong không biết nghĩ tớiđiều gì, trong đôi mắt phút chốc ánh lên chút ánh sáng. Y vươn tay vuốt tóc trên đỉnh đầu Ngụy Anh, khóe miệng hơi cong lên, thanh âm vẫn thản nhiên: "Được."
Lo lắng mang theo Ngụy Anh còn quá nhỏ, cũng chưa có đạo hạnh, thực sự không tốt để ngự kiếm, cuối cùng Lam Vong Cơ chọn phương thức ổn thỏa một chút, thuê một chiếc xe ngựa một đường theo hướng đông từ Di Lăng về Cô Tô.
Trước khi đi còn không quên chuẩn bị thêm cho Ngụy Anh một kiện áo lông cừu chống lạnh. Áo choàng này hoàn toàn bọc Ngụy Anh thành một nắm tròn vo, thoạt nhìn không hề có bộ dáng của đệ tử tu tiên, ngược lại giống một tiểu công tử phú quý nhà người ta, vô cùng đáng yêu.
Đối với bộ dáng này, trong lòng Ngụy Anh có chút tỏ vẻ bất đắc dĩ: Trên đời này có một loại lạnh tên là Lam Trạm.
---------------------------------------
Một đường coi như an ổn tới trấn Cô Tô, bên ngoài thành là một tòa núi sâu bao phủ tiên khí của Lam thị, đã qua nửa tháng.
Rốt cuộc kết thúc hành trình dài, Ngụy Anh có chút kích động nhảy xuống xe, vừa nhấc chân bước lên thềm đá đã nghe thấy một tiếng động từ trên núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ truyền ra làm rung động, hắn theo bản năng phát ra một tiếng than sợ hãi, thiếu chút nữa cho rằng mình đã đặt chân đến tiên cảnh. Hắn âm thầm suy nghĩ: Trách không được hình thái cử chỉ của Lam Trạm giống thần tiên như đúc, người từ trong tiên cảnh như thế này đi ra, sao có thể không giống thần tiên chứ?
Bất quá không đợi Ngụy Anh kịp mở miệng hướng Lam Vong Cơ biểu đạt một chút tán tưởng, hắn đã bị y dắt đi, từng bước một bước lên những thềm đá cao.
Trước sơn môn có một vài đệ tử giáo phục chỉnh tề, thấy Lam Vong Cơ liền lập tức cúi đầu cung kính nói: "Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp lại, đang muốn dẫn Ngụy Anh vào cửa, đột nhiên nghe thấy tiểu đệ tử cùng bằng hữu bên cạnh nhẹ giọng kinh ngạc nói: "A, Hàm Quang Quân, đây là tiểu công tử nhà ai, đáng yêu như vậy?"
Vì thế Lam Vong Cơ dừng bước, mặt không đổi sắc giương mắt nhìn về phía tiểu đệ tử kia, ánh mắt giống như là muốn xuyên thủng hai cái lỗ trên người tiểu bối trẻ tuổi kia, tiểu đệ tử kia sợ tới mức câm như hến, thở mạnh một chút cũng không dám.
Một lúc lâu, Lam Vong Cơ mới nói: "Nhà của ta."
"A? ? ? ! ! !....."
Một tầng khí lạnh nổi lên.
Mấy vị đệ tử bị tin tức bất ngờ này đả động đến cằm cũng sắp rơi xuống, sôi nổi hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Đây đây đây... đây là có ý gì?
Đứa nhỏ này chẳng lẽ là con trai của Hàm Quang Quân nhà mình?
Còn có, đây là con của Hàm Quang Quân với ai vậy?
.....
Trong lúc nhất thời, hơn trăm ngàn thắc mắc phát sinh trong lòng các đệ tử.
Ngụy Anh cũng bị một câu long trời lở đất của Lam Vong Cơ dọa cho thiếu chút nữa không nói nên lời, trong lòng nghĩ: Lam Trạm như thế nào đột nhiên lại nói như vậy, nhìn xem, dọa người ta cả rồi, không chừng bọn họ còn tưởng mình là con trai riêng của y.
Ngụy Anh tự trấn an, cảm thấy tâm có chút mệt.
Cũng may hắn phản ứng rất nhanh, đuổi kịp những suy nghĩ miên man bất định trong lòng các đệ tử, mở miệng đúng lúc: "Chào các ca ca, Hàm Quang Quân là sư phụ của ta." Dứt lời, gương mặt vô hại tươi cười được bày ra, dịu ngoan mà khiêm tốn.
Lam Vong Cơ nghe vậy hơi có chút không vui, nhíu nhíu mày nhìn Ngụy Anh, đang muốn mở miệng, đã bị Ngụy Anh kéo lại cổ tay áo, sau đó một đường tiến vào cửa lớn Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Để lại đám tiểu bối hỗn loạn trong gió, mắt to trừng mắt nhỏ, hơn nửa ngày mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
A, thì ra là Hàm Quang Quân thu đồ đệ, chẳng trách.....
Khụ, rốt cuộc những đệ tử này vẫn còn quá trẻ tuổi, là đồ đệ mới là lạ a.
=============
Uông Kỷ: Ngụy Anh, ta, giấu đi, chỉ có ta được nhìn.
Lời của tác giả: Giúp Nhị ca ca hoàn thành giấc mộng "Muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mang về, giấu đi".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play