[Đồng nhân Vong Tiện] Mộng Hồi Hoàn

1


1 năm


   
Chương 1

Ngụy Anh ôm chặt cổ của người trước mắt, toàn thân căng thẳng như gặp phải kẻ địch, sợ không cẩn thận sẽ lăn từ trên người y xuống. Cũng may lực cánh tay của người trước mắt này rất tốt, ôm một đứa trẻ tám chín tuổi đi bộ thật lâu nhưng hai tay vẫn ổn định.

Luôn mãi xác nhận mình sẽ không ngã xuống, Ngụy Anh dần dần yên lòng, sau đó hắn liền thấy hai tay bẩn hề hề của mình in lên cổ áo trắng nõn của người nọ hai dấu tay màu đen.

Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ cảm nhận được giây tiếp theo mình sẽ nhận lấy kết cục bị người này hung hăng ném ngã trên mặt đất. Cho dù may mắn không ngã chết cũng không tránh được đòn hiểm kề bên, dù sao trước kia hắn đã trải qua nhiều chuyện giống như vậy nên cũng không có gì đáng sợ lắm.

Giống như đã nhận ra đứa trẻ trong ngực ngọ nguậy khó chịu, người nọ quay đầu nhìn Ngụy Anh đang sợ hãi không biết nên để tay chân ở đâu, lập tức hiểu được nguyên nhân, y nắm thật chặt hai tay Ngụy Anh, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ."

Lúc này Ngụy Anh mới yên lòng, hắn cẩn thận đem cằm mình đặt lên bả vai dày rộng trước mắt, suy nghĩ vẫn vô cùng hỗn loạn. Hắn mơ mơ màng màng nghĩ đến một loạt sự việc mới vừa xảy ra, tựa như một giấc mộng, tốt đẹp đến mức hắn có chút không dám tin là thật.

============

Hôm nay Ngụy Anh vốn chuẩn bị giống như mọi ngày, ở đầu đường nhặt được chút vỏ trái cây người qua đường ném đi mà ăn.

Di Lăng đã bắt đầu mùa đông, thời tiết chuyển biến ngày càng rét lạnh, đồ ăn có thể tìm được ngày càng ít, lúc hắn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ là lúc bụng đói kêu vang, rốt cuộc có thể tìm được một chút vỏ trái cây.

Hắn ngồi xổm xuống vươn tay định nhặt, đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra một con chó dữ màu đen to lớn, nhe răng sủa Ngụy Anh dữ dội, có lẽ là tức giận vì Ngụy Anh đoạt cái ăn của nó, đuổi theo Ngụy Anh cắn.

Trước kia Ngụy Anh bị chó cắn không ít, có một lần nghiêm trọng nhất, cánh tay phải bị một con chó to hơn cả hắn cắn xé một khối huyết nhục to, hiện tại vẫn chưa lành hẳn.

Ngụy Anh vẫn luôn sợ chó, hiện tại bị con chó lớn này rống như vậy nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, cũng không quan tâm tới việc nhặt vỏ trái cây nữa, liền hướng về phía trước chạy đi.

Nhưng Ngụy Anh vốn đã đói bụng đến choáng váng, chân đi giày cũng không vừa chân nên không thể chạy nhanh được, mắt thấy chó dữ sắp đuổi theo tới nơi, Ngụy Anh đột nhiên rơi vào một mảnh tuyết trắng.

Người tới thân hình cao lớn, Ngụy Anh chỉ mới đứng tới bắp đùi của y. Bị Ngụy Anh va chạm như vậy, người nọ lập tức ngừng lại.

Nhưng mà lúc này Ngụy Anh đã không kịp ngẩng đầu nhìn người đến là ai, hắn sống chết nhắm chặt hai mắt lại, luống cuống ôm chân người trước mắt, gào lớn: "Cứu.... cứu mạng a!"

Tiếng chó sủa đuổi theo không bỏ vang lên sau lưng, Ngụy Anh bị rống cả người phát run, theo bản năng lại ôm đùi của người trước mặt chặt hơn một chút, chuẩn bị đón nhận một trận cắn xé của con chó dữ kia.

Nhưng qua thật lâu, cảm giác đau đớn do bị chó dữ cắn vẫn chưa truyền đến.

Lúc này Ngụy Anh mới lặng lẽ mở một mắt, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Thấy con chó đen lớn đã chạy xa, Ngụy Anh mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới kịp phản ứng phải cảm tạ đại ân đại đức của người trước mặt.

Ngụy Anh ngẩng mặt lên, trước tiên thấy được ngọc bội đeo bên hông người nọ, tiếp đến là đai lưng vân văn mây cuốn, sau đó là áo trắng tỉ mỉ, cuối cùng là một đôi con ngươi lưu ly.

Bốn mắt nhìn nhau, hai thân ảnh một lớn một nhỏ lại đồng thời ngơ ngẩn.

Một lát sau, Ngụy Anh lấy lại tinh thần, ngốc lăng đem câu hỏi duy nhất trong đầu hỏi ra miệng: "Người..... người là thần tiên sao?"

Một khắc kia, Ngụy Anh xác định mình thấy được trong đôi con ngươi lưu ly bình tĩnh như nước kia đột nhiên nổi lên tầng tầng gợn sóng, loại cảm giác này thật giống như đang thất vọng đột nhiên vui sướng.

Ngụy Anh có chút nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Thần tiên kia dường như không trả lời, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Ngụy Anh không dời, vẻ mặt vốn thanh lãnh xa cách lại không giấu được sắc mặt vui mừng, Ngụy Anh bị y nhìn chăm chú càng bất an lùi lại.

Một lúc lâu, người nọ rốt cuộc mở miệng, trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần khẩn trương đến y cũng không nhận ra: "Ngươi, tên là gì?"

Tên...? Từ khi cha mẹ mất, đã thật lâu không có ai gọi tên của hắn, lâu đến nỗi dường như hắn đã sắp quên mất.

Ngụy Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hướng người nọ chớp chớp đôi mắt tỉnh tỉnh mê mê, sau đó trên gương mặt bị đông lạnh đến đỏ ứng hiện lên tươi cười: "Anh, ta tên là Ngụy Anh."

Thần tiên kia dường như bị câu trả lời của Ngụy Anh thuyết phục, gợn sóng giữa chân mày giống như sâu sắc thêm vài phần, thật lâu sau, y hơi cúi người xuống, hướng Ngụy Anh vươn tay, nhẹ giọng dò hỏi: "Ngụy Anh, có nguyện đi cùng ta?"

Trong lòng Ngụy Anh vẫn còn chứa rất nhiều nghi hoặc, lại chẳng biết tại sao, trong đáy lòng lại tín nhiệm người trước mắt lớn lên như thần tiên này, vì thế liền ma xui quỷ khiến gật gật đầu, sau đó tiến lên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay người nọ.

Tay người nọ lạnh băng, nhưng Ngụy Anh không buông ra.

Giây tiếp theo Ngụy Anh đã bị người nọ ôm lên nhẹ nhàng trong ngực. Dường như y không ghét bỏ đứa nhỏ này, quần áo rách mướp đã đem quần áo trắng nõn của y dây lên vài vết bẩn, nhưng y vẫn ôm đứa nhỏ rất cẩn thận, giống như đang bảo bọc trân bảo ở đầu quả tim của mình, ôn nhu nhưng thành kính.

Từ sau khi phụ mẫu qua đời, Ngụy Anh chưa từng được đối đãi ôn nhu như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên vô hạn ủy khuất, cái mũi đau sót, suýt chút nữa đã rơi lệ.

Hắn hít hít cái mũi, an an tĩnh tĩnh nằm trong ngực người kia, đôi mắt đen nhánh nhìn ngõ hẻm ngày càng xa, có chút ý nghĩ hỗn loạn: ngực người này ấm hơn so với tay nhiều, hơn nữa, giống như bếp lò mừng năm mới của nhà người ta, rất ấm áp.

Vì thế, trong cái ôm ấm áp của người nọ, Ngụy Anh rơi vào mộng đẹp.

===========

Lam Vong Cơ cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ đã ngủ say trong ngực xuống giường.

Y tận lực thả chậm động tác, sợ quấy nhiễu đến đứa nhỏ trong lúc ngủ, Lam Vong Cơ dừng tay lại, theo bản năng không có thêm động tác dư thừa nào. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Anh bị đông lạnh đến đỏ bừng, cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc, mới tiếp tục động tác trên tay, đắp chăn cho Ngụy Anh.

Ngụy Anh ngủ cũng không được tốt lắm, dường như là mơ thấy chuyện không hay, đột nhiên vươn tay dùng sức bắt lấy góc áo của Lam Vong Cơ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cha, mẹ.... đừng đi..... con sợ lắm....."

Lam Vong Cơ ngẩn ra, giờ phút này nhìn đứa nhỏ trước mắt nhỏ gầy suy nhược, nhận hết khổ sở, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nháy mắt tất cả đều hóa thành hai chữ "đau lòng".

Y không rút góc áo ra, an vị ngồi bên giường để Ngụy Anh nắm. Y bình tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt trước mắt chưa thoát khỏi tính trẻ con, lại vạn phần quen thuộc, liếc mắt một cái thì không nỡ rời đi, ánh mắt kia nóng bỏng giống như muốn đem Ngụy Anh mười mấy năm trước lẫn những năm này khắc thật sâu trong đầu, trong tim.

Không biết qua bao lâu, trong phòng an tĩnh vang lên một câu nói nhẹ nhàng của Lam Vong Cơ: "Đã trở lại, tốt rồi."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play