Trong không gian im ắng bỗng dưng gặp cơn gió lạnh thổi qua, tán cây trong khuôn viên Mạc gia xào xạc tựa như vang lên một bản dạ khúc.
Tại một góc tường ở phía Nam, tấm bích chướng hình thành từ đại trận thủ hộ bỗng nhiên sáng lên rồi sau đó ảm đạm. Cùng lúc ấy, đám người Mạc gia cũng đều hội tụ, gương mặt ai nấy đều hiện lên vẻ ngưng trọng.
Tuy nói bọn chúng nắm thế chủ động, sẽ diệt sát toàn bộ những tên tu giả được thuê tới một cách bất ngờ nhưng nếu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn thì tính mạng vẫn chưa chắc được đảm bảo.
Hơn ba trăm nhân mạng cùng nhau ẩn nấp tại các góc tối chỉ còn lại vài người nhỏ lẽ bước tới gần bức tường. Ở đó có một cái lỗ nhỏ, à không, bây giờ nó đã có đường kính hơn ba thước.
Một gã trưởng lão Mạc gia bước lên, gương mặt ngưng trọng cố gắng bày ra vẻ điềm tĩnh ôm quyền: “Các vị, như đã thỏa thuận…”
Ầm!
Ấy thế nhưng, còn chưa để lão ta hết lời, từ sau bức tường đột nhiên bay ra một cái quỷ diện to tướng, cái miệng với bốn chiếc răng nanh thình lình há ra nuốt trọn lấy hắn vào bên trong.
Chỉ trong tích tắc, quỷ diện tan đi, nơi đứng đó chỉ còn lại một cái xác vô hồn màu xanh, gương mặt chứa đầy sự kinh hãi. Có lẽ cho tới lúc này hắn còn chưa hiểu bản thân vì sao lại chết.
Mà ở phía xa, nhóm người kia nhìn thấy một màn này, ai nấy cũng đều biến sắc nhìn nhau.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Mạc Đông Phong ở nơi xa dùng thần thức thăm dò nhưng lại bị một lực lượng khác mạnh mẽ hơn ngăn cản. Lão nhớ rất rõ ràng trong số các tu giả được thuê tới đây không hề có kẻ nào cường đại như vậy.
Trong lúc đó, trưởng lão Vạn Độc Môn, Dương Kiến Phong từng bước bước vào bên trong. Đôi môi đánh son đỏ choẹt khẽ nhếch lên, mục quang đảo quanh các góc tối trong khuôn viên sau đó cười lạnh: “Đêm nay, Mạc gia sẽ không còn nữa.”
Vừa dứt lời, sau lưng hắn với hơn một trăm tên đệ tử Vạn Độc Môn ồ ạt xông vào như đê vỡ. Tất cả bọn chúng đều phát ra ba động không tầm thường, ít nhất thì so với những người của Mạc gia phải cường đại hơn nhiều.
Trong khi đó, đám gia nhân, con cháu Mạc gia nhìn những bộ y phục màu đỏ đang xông vào nhưng vẫn chưa nhận biết được tình hình. Thế là tất cả hưng phấn nhào ra, vũ khí dưới ống tay áo đã được cầm sẵn.
“Mau đi hướng này, ta dẫn các ngươi tới đó.” Một tên gia nhân nở nụ cười thân thiện nói.
Thế nhưng đáp lại thái độ nhiệt tình của hắn, người kia cũng đồng dạng lộ ra tiếu dung, chỉ là trong gương mặt ẩn chứa nụ cười ấy lại xen lẫn một tia lãnh mang.
“Bụp!”
Một chưởng thình lình đưa ra, gia nhân lập tức như mũi tên bắn ra đụng mạnh vào bức tường. Trước ngực hắn càng là lộ ra một cái thủ chưởng đang bốc khói, phần da thịt tại đó bị thối rửa rồi ngày một lan rộng ra.
“Ngươi…”
Gia nhân kinh hãi nhìn đối phương, cánh tay đưa lên như đang cố chất vấn điều gì. Chẳng qua nó chỉ mới đưa lên một nửa đã bị tên đệ tử Vạn Độc Môn kia một chưởng đánh thẳng vào đầu. Máu thịt tung tóe, tên gia nhân kia lập tức trở thành một cái xác không đầu.
Cách đó không xa, một nhóm người đã nhận ra sự việc không đúng liền giương vũ khí lao ra chém giết. Nhưng mà dù số đông vẫn không thể khỏa lấp được chênh lệch về thực lực. Đặc biệt là Vạn Độc Môn có tài độc công đối với phương diện quần chiến lại vô cùng có lợi.
Độc vụ nháy mắt lan rộng khắp nơi, cả nhóm Mạc gia nhao nhao lùi lại, cúi thấp người cố gắng không để bị ảnh hưởng.
Lúc bấy giờ, cao tần của Mạc gia mới hay chuyện đi tới. Mạc Đông Phong ngưng trọng nhìn xung quanh, trong lòng vạn điều uẩn khúc. Rốt cuộc thì những người hắn thuê sao đột nhiên trở thành “hàng thật” như vậy. Điều kinh khủng hơn chính là, những loại độc khí mà lão bố trí để giả dạng cho giống với cuộc công kích của Vạn Độc Môn bây giờ lại trở thành thứ nguy hiểm chết người.
Các góc tường, độc khí nổi lên dày đặc phiêu lãng trên không trung lại bị các đệ tử Vạn Độc Môn thúc động hóa thành vô số quỷ ảnh bao vây đường thoát. Những gia đinh Mạc gia hoảng hốt bỏ chạy nhưng chỉ được vài bước liền ngã xuống đưa tay ôm lấy yết hầu. Bọn chúng cảm nhận được nước bọt đang đông đặc trở thành chất ngăn cản hô hấp. Chỉ có một số ít người được gọi là cao thủ trong Mạc gia cố gắng dùng nguyên khí hộ thân mới may mắn thoát nạn.
Nhưng mà nguy cơ còn chưa có chấm dứt. Ma đạo vốn dĩ đi theo sát lục chi lộ, một khi đã phát tiết sự hung tàn thì nào có khả năng dừng lại. Tất cả đệ tử Vạn Độc Môn như hóa thành cuồng thú theo sát phía sau, gương mặt hưng phấn như mất đi lý trí, trong đầu bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất chính là giết chóc.
“Aaaaa!”
Tiếng gào thảm vang lên, lại có một tên gia đinh Mạc gia ngã xuống. Gương mặt hắn tím tái, khắp nơi nổi lên đầy mụn mủ, cơn đau rát truyền ra, thống khổ cực hạn.
Đúng lúc ấy, một tên đệ tử Vạn Độc Môn thình lình đi tới, mười ngón tay hung hăng đâm vào bụng của tu giả Mạc gia rồi mạnh mẽ tách ra.
Đan điền bị phá hủy ngay lập tức, sinh mệnh theo đó dần dần sói mòn. Võ giả Mạc gia chỉ kịp rên rỉ một tiếng liền trợn ngược đội mắt mất mạng.
Mạc Đông Phong mắt nhìn khắp nơi sau đó vội vàng lao tới, một chưởng đánh ra mang theo kình phong nện thẳng trước ngực một tên đệ tử Vạn Độc Môn. Lão không có thời gian suy nghĩ mà vội vàng đỡ lấy nam tử trước mặt.
“Mau chạy ra tiền viện.”
Mạc Đông Phong chỉ nói ngắn gọn một câu sau đó phi thân tới nơi khác tiếp tục cứu viện. Những trưởng lão khác cũng đồng thời vọt lên, tranh thủ cứu được bao nhiêu người thì cứu.
Ở một góc cách đó khá xa, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh nhìn màn hỗn chiến trong lòng cũng kinh ngạc không kém. Vốn dĩ ban đầu hắn tung tin đồn Mạc gia lấn át Vạn Độc Môn để khi tới đây lợi dụng độc vụ lấy được từ mấy tên chấp sự bị giết trước đó nhằm giương Đông kích Tây cứu phụ thân của Mạc Thiên Sinh.
Bất quá, đó chỉ là kế hoạch nhất thời, hắn không hề có nắm chắc thành công. Ấy vậy mà bây giờ, sự việc đi quá mong đợi, hắn không chút do dự lôi kéo Mạc Thiên Sinh quay đầu rời đi.
Nơi Mạc Thế Khải bị nhốt bây giờ chẳng còn lính canh nữa. Sau tiếng động ở hậu viện, toàn bộ đều đã được điều tới nơi đó.
Hai người rất nhanh tiến vào bên trong. Mạc Thiên Sinh từ nhỏ ở trong Mạc gia, đương nhiên biết được phụ thân hắn ở nơi nào.
Bọn họ dừng lại tại một căn phòng nhỏ, những hàng song sắt dựng đứng ngăn cách bên trong và bên ngoài. Trên chiếc giường nhỏ, Mạc Thế Khải thoi thóp nằm, tóc tai bù xù rũ rượi.
“Phụ… Phụ thân.” Mạc Thiên Sinh thấy phụ thân của mình bất động, trái tim khẽ nhảy lên.
“Không sao. Ông ấy vẫn còn sống… Chỉ là…”
Trác Phàm vừa thi triển Thần Nhãn vừa nói. Hai chữ cuối cùng hắn không nói ra.
Tình trạng của Mạc Thế Khải không thực sự tốt chút nào. Kinh mạch trên người đều đã bị người ta cắt đứt, xương cốt vụn vỡ không còn nguyên vẹn. Rất rõ ràng trong lúc bị bắt, ông ấy đã chịu rất nhiều sự tra tấn dã man.
Thời gian có hạn, Trác Phàm không dám chậm trễ liền đưa tay lên. Hắn hơi vận chút lực liền khiến song sắt trực tiếp tách đôi để lộ một khoảng không nhỏ. Mạc Thiên Sinh nhân cơ hội ấy vội vàng chui vào.
Đến bên cạnh phụ thân, Mạc Thiên Sinh run run quay người lại. Nhãn quang của Mạc Thế Khải bây giờ đã mất đi. Có lẽ vì chịu đả kích quá lớn mà bây giờ ông ta cứ như người mất hồn.
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy cảnh đó, trong mắt nổi lên huyết hồng. Có điều hắn biết bây giờ nếu như để sự phẫn nộ làm mất đi lý trí thì công sức bỏ ra sẽ trở nên công cốc.
“Sư phụ, nhờ người.” Mạc Thiên Sinh vừa nói sau đó đem Mạc Thế Khải nhấc lên.
Trác Phàm khẽ gật đầu liền tiến lại để Mạc Thế Khải lên trên lưng rồi cùng nhau chạy ra bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT