Trấn Thanh Phong ngày xưa vốn dĩ tương đối hiu hắc, bước chân đi từ đầu đường đến cuối đường cũng chỉ lác đác vài ba hộ dân. Thế nhưng, kể từ khi Mạc Thế Khải đến đây thời mọi chuyện liền biến chuyển tốt đẹp. Ông giống như một làn gió xuân mang đầy sinh khí. Dần dần, người chuyển tới đây ngày một nhiều hơn, bến cảng Thanh Phong trở nên nô nức hơn bao giờ hết.

Mà lại, không chỉ giao thương mà về mặt đời sống cũng được cải thiện. Thương nhân tới lui thường xuyên khiến cho việc tá túc trở thành cần thiết. Tại trung tâm của trấn Thanh Phong là một khách điếm hạng sang bậc nhất. Mặc dù không bằng những chốn phồn hoa như đế đô nhưng độ xa xỉ cũng chẳng vừa.

Ở căn phòng cao nhất của khách điếm, Hầu Cái đang nhìn vào tấm bản đồ được trải rộng trên bàn chỉ chỉ trỏ trỏ. Đối diện với hắn là ba bốn tên khác đang chăm chú lắng nghe.

“Nghe đây. Việc đầu tiên các ngươi cần làm chính là tung tin đồn Mạc Thế Khải giết chết Mạc Thế Đông, đồng thời đem những chuyện xấu mà hắn đã làm nói ra.”

“Nhưng mà thương chủ.” Một người đột nhiên giơ tay lên.

“Làm sao?”

“Theo như ta biết thì Mạc Thế Khải chưa từng làm ra chuyện gì xấu xa, tất cả mọi người ở trong trấn đều cực kỳ quý mến hắn.”

Thế nhưng, khi nghe những lời ấy, Hầu Cái liền nổi giận lao tới vừa gõ liên tục lên đầu của người kia vừa quát lớn: “Sao ngươi ngu thế hả? Không có chuyện xấu thì không biết gắn cho ư? Sao ta lại có tên thuộc hạ đầu óc bã đậu như thế này chứ?”

“Ta… Ta biết rồi. Thương chủ bớt giận…” Người kia liên tục ôm đầu van xin. Những kẻ còn lại nhìn thấy một màn này thì cố gắng nín cười để tránh bị vạ lây.

Sau một hồi mỏi tay, Hầu Cái liền trở về chỗ cũ hít thở vài hơi rồi nói tiếp: “Việc thứ hai, các ngươi mau chóng nghĩ biện pháp trấn an lòng dân, đồng thời gia tăng hảo cảm. Có như vậy thì mới nhanh chóng tiếp quản được thương cảng.”

“Nhưng mà Thương chủ.”

“Làm sao?”

“Hiện tại thương Hội Thiên Sinh đang độc bá ở trấn Thanh Phong này, nếu chúng ta cứ lấn tới thì rất dễ xảy ra đổ máu.”

“Đổ máu thì đổ máu, ta còn lạ lẫm gì đổ máu nữa sao?”



Hầu Cái hét vào mặt tên vừa ý kiến. Nhưng rồi, hắn chợt suy nghĩ dường như điều ấy cũng không phải không đúng. Mạc Thế Khải bị đưa đi, thương hội Thiên Sinh giống như chó vào đường cùng, nếu còn bị động chạm rất dễ cắn ngược.

“Được rồi. Xem ra ngày mai ta phải đích thân đến Mạc gia một chuyến. Có cao thủ của Mạc gia ở đây, thương hội Thiên Sinh có muốn chống đối cũng vô lực.”

Khóe miệng cong lên lộ ra một tia tàn nhẫn, còn trong mắt của Hầu Cái bây giờ đã bị sự tham lam độc chiếm. Quyền giao thương ở trấn Thanh Phong này sắp sửa rơi vào tay của mình, thử hỏi hắn làm sao không vui cho được.

“Các ngươi theo lời ta sắp xếp mà làm đi.”

“Vâng!”

Đám tôi tớ ra ngoài sau đó cẩn thận đóng cửa. Bên trong phòng chỉ còn lại mùi trầm hương thoang thoảng, khói bốc lên nhàn nhạt, hương thơm dễ chịu khiến người ta cảm thấy thư thái.

Hầu Cái ngả người vào chiếc ghế tựa, lười biếng đưa tay bắt lấy chùm nho xanh, trong miệng ngâm nga khoái chí, cái đầu lắc lư tựa như đang hòa vào giai điệu mà hắn đang phát ra.

Chỉ ít ngày nữa thôi, hắn sẽ đem người tới đây xây một cung điện thật nguy nga để thế chỗ cho thương hội Thiên Sinh. Và rồi, ở trấn Thanh Phong này không bao lâu nữa sẽ chẳng còn chỗ đứng cho thương hội Thiên Sinh nữa.

Tất nhiên, những việc ấy đều phải được sự cho phép của Mạc gia. Hắn đã đáp ứng một khi trở thành kẻ thế chỗ cho thương hội Thiên Sinh thì sẽ phải nộp một nửa tiền lời cho Mạc gia. Nhưng mà, năm phần so với những gì mà trước đây hắn nhận được cũng là một con số rất khủng bố.

“Xem ra ngươi đang rất hưởng thụ nhỉ?”

Hầu Cái vừa đung đưa chiếc ghế vừa thản nhiên đáp: “Tại sao lại không chứ? Ta sắp trở thành thương chủ của một thương hội lớn rồi. Nhưng mà, ngươi là ai?”

Hầu Cái chợt nhận ra có gì đó không đúng nên vội vàng quay lại. Bất quá, còn chưa kịp nhìn rõ thì sau gáy đã truyền tới một cơn đau đớn khiến ý thức của hắn nhất thời mất đi.

“Ào!”

“Khụ.”

Bị một thùng nước xối thẳng vào mặt khiến Hầu Cái ho sặc sụa. Muốn đưa tay lau đi nước trên gương mặt nhưng hắn nhận ra bản thân không thể động đậy. Hắn lắc đầu vài cái cho mí mắt nhẹ xuống, đến khi nhìn rõ mọi chuyện, hắn nhịn không được mà hít một hơi sâu.



Hầu Cái đang bị trói trên cây cột, tứ chi như hình dấu X bị buộc chặt ở đó. Ở trước mặt, Mạc Thiên Sinh đang nhìn hắn với đôi mắt long sòng sọc, trên tay còn cầm một cái thùng nước lớn.

Định thần trở lại, Hầu Cái phát hiện bản thân đang ở trong một cái thạch động, cửa hang đang đóng chặt, ánh sáng phát ra chỉ có hai ngọn đuốc hừng hực cháy ở hai phía. Quan cảnh cứ như hắn đang ở giữa một cái tế đàn.

Vừa thấy Hầu Cái nhìn mình, Mạc Thiên Sinh khẽ nở một nụ cười tàn nhẫn: “Tỉnh rồi sao? Ta cứ lo bọn chúng mà chết thì lại chẳng còn ai để bồi.”

Nhìn nụ cười lạnh lẽo ấy, không biết vì cái gì mà thân thể Hầu Cái chợt run lên chứ có từng đợt hàn phong quét qua. Hắn đã gặp Mạc Thiên Sinh vài lần trong quá khứ, gần nhất là cách đây chừng gần hai tháng nhưng bây giờ đối phương lại cho hắn cảm giác lạ lẫm.

Đúng thế, Mạc Thiên Sinh của năm năm trước hiền lành nhút nhát, giống như một thư sinh thích đọc sách. Mạc Thiên Sinh của một tháng trước thì tự tin, lễ độ giống như đấng nam nhi đích thực.

Thế nhưng mà giờ đây, Mạc Thiên Sinh lại chẳng khác nào quân tử nhập ma, bề ngoài vẫn là một kẻ hiền lành có điều vẻ mặt và lời nói lại khiến cho người khác sợ hãi.

Hầu Cái bất giác quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong mắt bất giác co rụt. Tại đó, mấy tên thuộc hạ mà hắn giao việc bây giờ đã nằm thoi thóp, gương mặt ai nấy đều trắng bệch. Khắp người bọn chúng, đâu đâu cũng là huyết động, máu tươi chảy xuống ồ ạt nhuộm đỏ cả y phục. Càng tàn nhẫn hơn chính là, những chỗ vết thương vừa mới ngừng chảy liền bị mũi thương làm cho hở ra.

Không có tiếng la đau đớn nào phát ra bởi lẽ tất cả bọn chúng đã chẳng còn sức lực gì nữa. Chỉ cần nhìn số máu tạo thành vũng dưới mặt đất kia cũng đủ biết trong lúc Hầu Cái bất tỉnh, những người này đã trải qua một địa ngục như thế nào.

Bất giác nuốt một ngụm nước bọt, Hầu Cái nhìn Mạc Thiên Sinh lắp bắp lên tiếng: “Thiên… Thiên Sinh. Ngươi đang làm gì vậy, mau thả chúng ta ra. Đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ như ngươi nên làm.”

“Ha. Vậy thì Hầu Cái, ngươi nói xem một đứa trẻ như ta nên làm gì mới phải đây?” Mạc Thiên Sinh mân mê cái cằm, lộ ra biểu cảm tò mò hỏi.

“Cởi trói cho ta đi. Ta sẽ nói với Mạc gia gia chủ thả phụ thân ngươi ra.” Hầu Cái nói.

Mạc Thiên Sinh nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói là thật sao?”

Như nắm được cọng rơm cứu mạng, Hầu Cái gật đầu lia lịa, tựa hồ còn sợ Mạc Thiên Sinh không tin hắn lớn tiếng nói: “Đương nhiên là thật rồi. Dù sao ta cũng là người có chút tiếng nói. Chỉ cần ta ra mặt, Mạc gia gia chủ nhất định sẽ nể tình mà thả phụ thân ngươi ra. Ta thề trước thiên địa… Aaaa!”

Thế nhưng, Hầu Cái con chưa nói hết, cánh tay của hắn đã bị Mạc Thiên Sinh dùng Kim Cang Thương đâm thủng. Một phần là đau đớn từ vết thương, phần còn lại là muốn cầu cứu nên âm thanh phát ra giống như vang vọng cửu thiên. Bất quá, bốn phía đều là thạch bích, hắn dù la lớn nhưng cũng chẳng lọt được ra ngoài dù chỉ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play