“Mạc thúc. Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy. Nhìn ta giống kẻ vong ơn bội nghĩa như vậy hay sao?” Trác Phàm nhìn Mạc Thế Khải đứng ở một góc dở khóc dở cười nói.
Tuy hắn tự nhận bản thân chẳng phải loại tốt lành gì nhưng dù sao cũng là người có nguyên tắc. Chỉ cần đối phương không động đến hắn, hắn chẳng rảnh rỗi đâu mà gây phiền toái làm gì. Huống hồ hắn còn là người có ơn tất báo, nếu không phải nhờ Mạc Thiên Sinh thì có khi bây giờ hắn đã ở trong bụng linh thú rồi cũng nên.
Tất nhiên, cái đó chỉ là Trác Phàm suy nghĩ mà thôi, dù sao khi hắn độ kiếp thất bại thì tất cả linh thú đã bỏ chạy không còn một con. Nhưng còn thương thế hắn thì lại khác, ở nơi đất khách quê người làm sao dễ dàng sinh tồn khi không có tu vi được đây.
Vì thế cho nên, đối với Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh có thể xem như là ân nhân cứu mạng của hắn.
Trác Phàm không có hành động gì khác, chỉ ngồi im một chỗ vì hắn biết nếu có bất kỳ động tác nào cũng sẽ làm Mạc Thế Khải kinh hãi.
Sau một hồi, Mạc Thế Khải mới bình tĩnh từ từ lại gần cái bàn nhưng vì còn kiêng kỵ Trác Phàm nên ông chỉ đứng mà không ngồi.
“Trác công tử, thế rốt cuộc vì sao ngươi đã khôi phục tu vi nhưng vẫn chưa rời khỏi nơi này. Phải biết động tĩnh của đám giáo phái kia rất lớn, chẳng mấy chốc sẽ có không ít tu giả bắt đầu điều tra.” Mạc Thế Khải nói.
Gương mặt bất giác lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Trác Phàm lắc đầu nói: “Ngươi nhìn ta có giống như đã khôi phục tu vi hay không? Nếu bọn chúng có muốn điều tra thì cứ việc, dù sao cũng vô ích mà thôi.”
Mạc Thế Khải chầm chậm nhìn kỹ Trác Phàm một lượt sau đó lộ ra kinh ngạc: “Tại sao lại như thế? Rõ ràng lúc trước công tử đã chiến một trận với tên kia còn mạnh hơn cả Thanh Minh đạo trưởng cơ mà.”
Những hình ảnh Trác Phàm cường đại đến khó tin vẫn còn hằn sâu trong tiềm thức của Mạc Thế Khải. Hắn chỉ với một thanh tam phẩm linh bảo đã có thể áp chế triệt để cao thủ như Nhân Sứ cơ mà.
Trác Phàm lần nữa lắc đầu nguầy nguậy: “Ngày đó ta thể hiện lực lượng còn chưa tới một thành nữa là. Việc đột nhiên có được tu vi chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi.”
“Chưa… Chưa tới một thành á?” Mạc Thế Khải ngơ ngác nhìn Trác Phàm một lần nữa. Rõ ràng hắn áp chế tới mức Nhân Sứ còn chẳng có thời gian thở gấp vậy mà chỉ có một phần mười thực lực, như vậy thì nếu lúc toàn thịnh thì sẽ cường đại cỡ nào đây.
Trác Phàm cũng chẳng hề nói ngoa. Trong trận đấu với Nhân Sứ, hắn còn chưa xuất ra thần hồn của mình, ngoại trừ vài thức của công pháp Thiên Giai Bạch Quang Thần Đồng ra, những thứ còn lại đều là tùy tâm sở dụng. Có điều, bao nhiêu đó thôi hắn vẫn dư sức đối phó với Nhân Sứ.
Cũng không phải Trác Phàm không muốn dùng đến mà là hắn không thể dùng. Ví dụ như Kim Viêm được dung hợp từ hai loại Vương Hỏa của Thánh Thú từ đầu đến cuối đều bị áp chế tại đan điền không cách nào phóng xuất.
“Có thể ngươi không tin nhưng thực sự là như thế.”
Thở dài một tiếng, Trác Phàm ngán ngẩm trả lời: “Lúc ta bị trúng một chưởng của Nhân Sứ, thân thể rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng mà dường như hắn không có ý lấy mạng mà muốn biến ta thành đám thây ma giống hệt như những kẻ ngươi đã nhìn thấy trong đế đô vậy.”
“Nhưng mà ta không thấy.” Mạc Thế Khải ấp úng nói.
“À đúng rồi. Lúc ấy ngươi ở cách đó rất xa lại không có thần thức do xét.”
Trác Phàm vỗ trán một cái như thể hiểu ra vấn đề. Lát sau hắn lại nói tiếp: “Tóm lại, mục đích của hắn ta chính là biến ta thành một tên sát nhân điên cuồng.”
Mạc Thế Khải khẽ gật đầu. Ông đã nhìn ra điều ấy khi thấy bảy tên huyết y nhân lao vào muốn giết Mạc Thiên Sinh. Mà lại, hình dáng của bọn chúng lúc đó quả thật rất quỷ dị không khác gì thây ma.
Trác Phàm thấy Mạc Thế Khải tin tưởng bèn nói tiếp: “Cũng nhờ có một chưởng đó khiến khí huyết của ta lưu thông cực nhanh, phần kinh mạch bị tắt nghẽn nhờ thế mà miễn cưỡng đả thông. Ngoài ra còn có một luồng ý niệm điên cuồng tấn công tinh thần của ta nữa. Bất quá việc ấy không đáng kể cho lắm. Ta cũng nhân cơ hội đó tỉnh lại.”
Trác Phàm khịt mũi một tiếng như thể cực kỳ khinh thường. Phải biết kẻ ra tay lúc đó chẳng qua chỉ là thế thân của Nhân Sứ, tu vi đạt tới Thiên Huyền mà thôi. Trong khi đó, thần thức hải của hắn lại siêu việt thường nhân và được bảo vệ một cách hoàn mỹ. Cho nên khi luồng ý niệm kia tiến vào lập tức bị thanh tẩy. Nhờ thế mà hắn mới tỉnh táo đi cứu người.
“Nhưng nếu như vậy thì vì sao bây giờ công tử lại trở về bộ dạng này?” Mạc Thế Khải lại hỏi.
Thở dài ngao ngán, Trác Phàm có chút thất lạc đáp: “Một chút kích thích như thế tuy giúp ta tạm thời có được tu vi nhưng lâu dần các kinh mạch sẽ lại tắt nghẽn lần nữa. Lực phá hoại của thiên kiếp đâu thể vì chút xíu tác động đó là có thể được đâu.”
Trác Phàm chậm rãi đứng lên rồi đưa ra kết luận: “Nói tóm lại, hiện tại ta vẫn chỉ là một kẻ phế nhân như lúc trước mà thôi.”
“Như vậy còn việc ngài nói tạm biệt Thiên Sinh là thế nào?”
“Ai da. Ngài nghĩ thử xem, nếu ta nói ở cạnh tiểu tử kia, liệu tên Thanh Minh ấy có bỏ qua mà đi tìm ta hay không? Phiền phức lắm, ta không thích.”
Trác Phàm xua tay như thể không muốn nghĩ tới. Tuy hắn không có ấn tượng quá xấu với Thanh Minh nhưng lại rất ngại giao lưu. Đơn giản bởi vì đám chính phái một khi cảm thấy bản thân mắc ơn ai đó sẽ tìm mọi cách báo đáp trong khi hắn không cần thứ ấy. Rất có thể bây giờ Thanh Minh đang ráo riết đi tìm rồi cũng nên.
“Hắc xì.”
“Sao thế? Đệ bị nhiễm phong hàn ư?”
“Sư huynh nói gì kì vậy, thân là tu giả cảnh giới Dung Hồn mà bị nhiễm phong hàn á? Huynh không mau chữa trị đi còn cùng ta tìm cách báo đáp vị bằng hữu kia nữa.”
Ở bên này, Mạc Thế Khải nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, theo như công tử trước đó nói thì Thiên Sinh rất khó tiếp tục thăng cấp, vậy thì làm sao nó có thể giúp công tử đây?”
Trác Phàm nhìn Mạc Thế Khải thật lâu. Hắn thấy được một người phụ thân đang lo lắng cho nhi tử.
Cũng dễ hiểu thôi, từ lúc nhận Trác Phàm làm sư phụ, Mạc Thiên Sinh cơ hồ đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm không chỉ một lần. Mặc dù Mạc Thiên Sinh đã kể lại cho Mạc Thế Khải nghe nhưng ông biết có những chuyện hắn đã giấu ông. Đó là linh cảm của một người phụ thân quan tâm đến nhi tử của mình.
Khóe miệng chậm rãi kéo lên, Trác Phàm nhìn Mạc Thế Khải cười nói: “Quả thật trước đó ta đã nói như vậy nhưng bây giờ thì khác rồi.”
“Là thế nào?”
“Mạc thúc, ngươi có tin ta hay không?”
‘Tin ngươi mới là lạ.’
Mạc Thế Khải rất muốn nói như thế nhưng ông đã kịp nuốt lại những lời ấy vào trong.
Thấy ông ta trầm ngâm như vậy, Trác Phàm bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không cần ngài phải tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần biết rằng kể từ hôm nay Mạc Thiên Sinh, nhi tử của ngài, sẽ hoàn toàn lột xác. Bất quá…”
Trong mắt Trác Phàm lộ ra tinh quang rạng rỡ, hắn nhìn Mạc Thế Khải đang kinh ngạc nói tiếp: “Ta cần ngài hứa một việc.”
“Việc… Việc gì?”
“Chỉ cần ngài không can thiệp vào quá trình Mạc Thiên Sinh tu luyện thì ta đảm bảo với ngài, năm, à không, ba năm sau hắn sẽ từ cá chép hóa thành rồng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT