“Ầm!”

Những nơi kiếm ảnh va chạm với quỷ diện đều đồng loạt phát nổ, tiếng động chói tai tràn ra khiến những người khác vội vàng bịt tai, có điều vẫn có vài người chịu không được xung kích mà trực tiếp bất tỉnh, máu từ thất khiếu trào ra.

“Chậc.”

Thanh Minh phát hiện uy lực của quỷ diện không hề thua kém bản thân lại nhìn thấy những người ở sau đang mất dần ý thức đành vội vàng thu liễm khí tức. Nếu như một mình hắn ở đây thì có thể cùng trận pháp đối kháng một hai, nhưng vì còn phải bảo vệ mạng người nên phải chịu hạn chế.

Tất nhiên Thanh Minh dù trong lòng bực bội nhưng cũng không thể trách bọn họ. Dù sao mục đích hắn tới đây chính là để cứu người mà.

Tám tên huyết y nhân vận toàn lực áp trận nhận thấy Thanh Minh chợt buông lỏng bèn nhân cơ hội đó kết ấn. Ngày càng nhiều quỷ diện ngưng tụ khắp bốn phương tám hướng xuất hiện. Sau khi nuốt sạch những thây ma còn sót lại, số lượng càng lớn lực lượng thôn phệ cũng càng đáng sợ.

Thanh Minh ở bên trong trận pháp liên tục huy động ngón tay, hàng trăm đạo kiếm ảnh cùng nhau tựa như dòng khí lưu chuyển linh hoạt che chở cho những người khác ở sau lưng. Trên đầu hắn, thanh cự đại thần kiếm từ nãy tới giờ vẫn đang trấn thủ giữa thiên khung chỉ cần một ít quỷ diện cường đại xuất hiện liền sẽ bị uy thế của nó xua tan.

Nhưng mà, trải qua một lúc Thanh Minh chợt nhận ra có điểm không đúng. Nguyên lực khổng lồ mà hắn sở hữu đang sói mòn với tốc độ chóng mặt, thậm chí những kiếm ảnh tưởng chừng tùy tiện phất tay là ngưng tụ lại ngốn đi rất nhiều nguyên lực.

Ngẩng đầu nhìn vòng xoáy đỏ rực bên trên, Thanh Minh liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Thứ huyết vụ kia mỗi lần va chạm với kiếm ảnh sẽ bị đánh tan đi nhưng một phần lực lượng của hắn sẽ bị hút ra bên ngoài. Hiện tại ấn đồ giữa bầu trời kia đang càng lúc càng rực rỡ trong khi cự kiếm của hắn dần trở nên ảm đạm.

“Tiếp tục thế này chỉ sợ không còn duy trì được bao lâu.”

Thanh Minh lo lắng nhìn xung quanh, phát hiện tám tên huyết y nhân đang tích cực kết ấn để nhốt hắn vào bên trong huyết trận.

Đột nhiên, cự đại kiếm ảnh trên thân di động. Thoắt một cái nó đã hóa thành hồng tuyến nhắm thẳng hướng một tên huyết y giả.

Tốc độ như chớp, kiếm ảnh phá không mà đi khiến tên huyết y giả kia trợn to mắt. Nhưng rất nhanh khóe môi hắn chợt cong lên hiện ra khinh miệt.

“Ầm!”

Kiếm ảnh còn cách tên này mười trượng thì chợt dừng lại. Trước mũi kiếm thình lình xuất hiện bích chướng, tại nơi tiếp xúc không ngừng lóe lên ánh sáng mờ nhạt nhưng lại chẳng hề lay động dù chỉ một chút.

“Chết tiệt.” Thanh Minh thầm quát một tiếng vội vàng thu lại kiếm ảnh đang trở nên ảm đạm.

Bất kỳ một tu giả nào một khi đột phá Thần Chiếu nguyên lực hóa hồn lực đều sẽ ngưng tụ thần hồn. Tùy theo công pháp tu luyện cùng cơ duyên thì thần hồn ngưng tụ sẽ có hình dạng phù hợp nhất.



Kiếm ảnh to lớn kia không thể nghi ngờ chính là thần hồn của Thanh Minh. Nó sở hữu lực lượng cường đại dưới ý niệm của chủ nhân nhưng cũng tiêu hao hồn lực không kém. Đã vậy, ngay khi chạm vào bích chướng, tốc độ hao hụt lại như chiết chum vốn vơi nước lại bị thủng đáy.

“Nữa đi. Ngươi càng tấn công chúng ta lại càng thích.” Huyết y nhân bị Thanh Minh nhắm tới ngửa mặt cười to. Hắn thích thú nhất chính là nhìn những tu giả mạnh hơn mình phải sống như cá mắc cạn, chết dần chết mòn và Thanh Minh bây giờ không nghi ngờ gì đang rơi vào trường hợp ấy.

Thanh Minh đem thần hồn trở về hộ thể. Bây giờ hắn không còn cách nào khác ngoại trừ cố thủ bên trong. Nếu không phải vừa rồi gấp rút cứu người hắn đã không lập tức lao vào trận pháp mà chẳng quan sát xung quanh.

“Chết tiệt. Nếu như từ bên ngoài công kích thì ta có thể phá trận này rồi.” Thanh Minh nắm chặt nắm đấm nhưng rồi thở ra một hơi như buông lỏng tâm tình. Những lúc quan trọng thế này hắn càng không được mất bình tĩnh mà phải tỉnh táo xử lý.

Hướng mắt ra bên ngoài, Thanh Minh thì thào: “Chỉ mong Thanh Vấn sư huynh nhận ra tình huống nguy cấp.”

“Công tử. Cái đó…”

Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo dễ nghe mang theo vài phần ngại ngùng chợt vang lên. Thanh Minh quay đầu nhìn lại thì thấy Thanh Trúc đỏ mặt đi tới cùng làn gió thơm.

Tuy nói trong tình cảnh ấy thật sự không phù hợp nhưng vẻ mặt lấm lem bụi bẩn kèm theo máu tươi chưa lau sạch cũng sẽ khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy phải đau lòng. Đặc biệt là khi Thanh Trúc lại là đệ tử của Hợp Hoan Tông tu luyện công pháp mị hoặc.

Bất quá, bao nhiêu đó chỉ đủ để những kẻ bình thường rơi vào lưới tình mà thôi. Đạt đến tầng cấp như Thanh Minh thì đã không bị chút nào ảnh hưởng. Tất nhiên Thanh Trúc hiện tại không phải thi triển mị hoặc mà là khí chất của nàng vốn dĩ đã vậy.

Thanh Trúc thấy Thanh Minh nhìn nàng như đang dò hỏi, gương mặt bất giác đỏ lên. Nhưng nhìn tình cảnh xung quanh, nàng vội vàng nghiêm chỉnh trở lại nói: “Nếu như muốn tấn công bọn chúng, có lẽ nàng sẽ làm được.”

Thanh Trúc vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng Mục Ninh Yên gương mặt trắng bệch đang bất tỉnh nằm đằng đó.

Bên ngoài trận pháp, Nhân Sứ toàn thân ma khí đỏ rực bao trùm, hai cái huyết trảo liên tục huy động cản lại toàn bộ kiếm khí phát ra từ phía Thanh Vấn. Khác với trước đó đối phó với Thanh Minh, bộ dạng hắn lúc này cực kỳ thư thả.

Kiếm khí xung quanh tụ lại thành phong cương gào thét nhất lên ba động kinh khủng hướng thẳng về phía Nhân Sứ. Ấy thế mà hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, huyết trảo tựa như phân liệt hóa thành vô số huyễn ảnh bắn ra đem toàn bộ công kích của Thanh Vấn đánh tan.

“Chỉ với bao nhiêu đó thực lực lại dám cùng bản sứ đối mặt, ngươi không phải là quá tự tin rồi đấy chứ?”

“Câm miệng! Huyết giáo các ngươi giết người vô số, dù có chết bao nhiêu lần cũng không hết tội. Ngày hôm nay, Thanh Vấn này sẽ vì thương sinh trừ gian diệt bạo.”

“Ha ha ha.”

Nhân Sứ ngửa mặt cười to sau đó đem ánh mắt khinh miệt nhìn Thanh Vấn: “Trừ gian diệt bạo vì thương sinh? Đám chính phái các ngươi chỉ viện lý do cho hung tính của bản thân mình mà thôi, chỉ khi nào đối diện với cái chết, các ngươi mới lộ ra bản chất thật sự. À mà cũng không phải …”

Nhân Sứ bất chợt vỗ tay một cái như chợt nhớ ra điều gì: “Lúc trước có một con ả mặc y phục giống ngươi. Lúc ban đầu ả cũng nói ra những lời đầy chính khí như vậy, thậm chí khi ta đem tứ chi đều cắt đứt vẫn không cầu xin dù chỉ một lần. Đúng là thú vị mà.”



“Tên khốn.” Thanh Vấn gào lên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chòng chọc vào Nhân Sứ.

Trước mục quang như muốn giết người ấy, Nhân Sứ chỉ cười nhạo một tiếng nói: “Ta rất mong chờ vào biểu hiện của ngươi đấy. Không biết đến bị cắt hết tứ chi ngươi sẽ bày ra biểu cảm gì nữa đây.”

“Aaaa!”

Thanh Vấn gào lên một tiếng, tâm tình triệt để bạo nổ. Hình ảnh nụ cười ra đi thanh thản của sư muội khi nhìn đồng môn tới nơi làm tim hắn tức thì quặn thắt lại.

“Những gì nàng ấy phải chịu đựng, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm nghìn lần.”

Ở một phương diện khác, cách xa đế đô mấy chục dặm, Mạc Thế Khải một thân một mình mang theo ba thân thể đang nằm rủ rượi. Cứ mỗi vài bước ông lại vô thức nhìn về phía xa với gương mặt lo lắng.

“Không biết để Thiên Sinh đi là đúng hay không nữa.”

Mạc Thế Khải lẩm bẩm một mình. Đáng lý ra ông phải chặn Mạc Thiên Sinh lại mới đúng, nhưng mà khi thấy ánh mắt kiên định kia lại làm ông bất giác nuốt lại những lời sắp sửa nói ra.

Đại bàng khi đủ lớn rồi cũng phải tự mình sải cánh bay đi. Mạc Thiên Sinh lúc ấy không còn là một đứa trẻ non nớt để ông dạy dỗ nữa mà đã trở thành một người đủ để tự đưa ra quyết cho chính mình.

Ông đặt hai tỷ muội đang hôn mê xuống rồi lại nhìn sang Trác Phàm bất tỉnh nằm cạnh: “Nếu có thể, ta thà rằng Thiên Sinh vẫn là một đứa trẻ thì tốt biết bao. Như vậy thì bây giờ nó sẽ không phải lao đầu vào nguy hiểm như vậy. Lại nói, nếu ngươi thật sự là một đại năng thì hãy làm gì đó để cứu đệ tử của mình đi.”

Mạc Thế Khải xúc động mà nói. Một người phụ thân lo lắng cho con của mình cũng phải thôi. Cho dù trước mặt Mạc Thiên Sinh ông có tỏ ra bản thân điềm tĩnh thế nào đi nữa thì những cái đó làm sao so sánh được với tình phụ tử thiêng liên.

Ngó nhìn bốn phía một hồi, Mạc Thế Khải lấy ra một cái hộ tráo bao phủ ba người đang bất tỉnh kia lại. Sau khi xác nhận xung quanh đã an toàn, ông mới hít sâu một hơi quay đầu, dùng hết sức lao về phía đế đô.

Ở trong hộ tráo, vốn dĩ khí sắc của Trác Phàm đang xấu đi thì bỗng nhiên xuất hiện dị dạng. Vân vụ màu đỏ bao quanh, thiên địa linh khí khắp bốn phương tám hướng giờ khắc này đang hội trên thân thể của hắn. Cái lỗ trước ngực dù được Trương Hàn Thiết chữa trị nhưng vẫn còn trũng xuống đang phi tốc khôi phục. Mà lại, những đường gân máu phát sáng tựa như bị nghìn con trùng bám vào bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang tiêu tán.

Nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên nóng lên, thân thể Trác Phàm trào ra một đoàng Kim Viêm khủng bố kết hợp với huyết khí bao trùm càng làm cho hắn thêm đáng sợ.

Và rồi, Trác Phàm đột ngột mở mắt, nhãn đồng ngưng tụ một tầng bạch quang nhàng nhạt…

(Tác: Mọi người tích cực comment và đánh giá ủng hộ mình nha. Đây là động lực giúp mình có thêm cảm hứng viết truyện. Xin cám ơn.)

Truyện được cập nhật mỗi tuần trên Dtruyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play