Đám thây ma không hề biết sợ hãi. Mặc kệ bản thân bị đánh bay ngược ra phía sau bao nhiêu lần nhưng chúng vẫn lao tới một cách điên cuồng.
“Ầm!”
Trong số đó, một tên thây ma khí tức cực kỳ khủng bố, thình lình đạt tới Thiên Huyền Điên Phong nhảy lên xuất kích.
Vốn dĩ linh bảo bị hỏng thì người khống chế không bị tổn thương nhưng vì tu luyện công pháp của Hoàng Dược Cốc mà Chu Bằng đã tạo một mối liên kết với dược đỉnh. Bằng cách này hắn có thể dễ dàng dùng ý niệm điều khiển trong lúc chiến đấu đồng thời tăng cao khả năng kết đan. Nhưng cũng chính vì vậy mà một khi dược đỉnh bị hư tổn thì chủ nhân cũng đồng nghĩa bị trọng thương.
“Phốc!” Chu Bằng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch xuống nhưng vẫn cố gắng cầm cự không ngã.
Ở bên cạnh hắn, Hứa Đạt cùng Thanh Trung cũng chẳng dễ chịu gì. Đám thây ma có ba động khủng bố đang áp sát và tung ra từng quyền cực mạnh.
Chẳng mấy chốc, ba người cảm giác như não hải vang lên từng trận oanh minh, tầm nhìn mờ mịt không rõ. Bất quá, bọn họ vẫn cắn răng chịu đựng để cho đồng môn và đệ tử của Hợp Hoan Tông có thời gian chạy thoát.
Bên ngoài đế đô, một nhóm huyết y nhân đang đứng giữa không trung đem cặp mắt đỏ lòm lạnh lùng nhìn xuống. Phát giác nhóm người Thanh Trúc đang vật vã bỏ chạy, bọn chúng không khỏi nhếch mép cười.
“Đã rơi vào luyện ngục của bản sứ thì đừng mơ tưởng tìm được sinh lộ.”
Tên Nhân Sứ rõ ràng trước đó đã bị Thanh Minh chém nát thành nghìn mảnh vậy mà bây giờ đang cười nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Điều khác biệt duy nhất chính là uy áp phát ra từ hắn so với dĩ vãng còn mạnh hơn không chỉ mười lần.
“Nhân Sứ đại nhân. Chúng ta chưa hoàn tất mọi chuyện mà đã nôn nóng hành động, tiểu nhân sợ rằng hai vị hộ pháp sẽ không hài lòng mất.” Một tên thuộc hạ chợt nói.
“Đành phải chấp nhận thôi, ai bảo đám người Kiếm Lai Tông lại tìm đến nhanh như vậy đâu. Mà lại…”
Vừa dứt lời, Nhân Sứ lập tức tung ra một chưởng khiến tên vừa nói lúc nãy bay ra cả trăm trượng sau đó mới nhàn nhạt tiếp tục: “Nếu không phải trước mắt có thể bị đám Kiếm Lai Tông tấn công thì ngươi không chỉ đơn giản gãy mấy cái xương sườn khi chất vấn bản sứ như vậy đâu.”
Tên thuộc hạ bấy giờ đã trở về vị trí cũ, trước ngực bị lõm xuống một cách trầm trọng, máu tươi từ miệng không ngừng trào ra nhưng hắn vẫn chẳng kêu than một tiếng mà chỉ cúi đầu đáp lời: “Thuộc hạ đa tạ Nhân Sứ đại nhân tha mạng.”
“Được rồi. Chẳng còn thời gian để chơi nữa.”
Đến đây, Nhân Sứ lập tức đưa tay kết ấn. Khắp đế đô tức thì nổi lên xích mang, mặt đất oanh động bắt đầu nứt toạt lộ ra một vầng sáng đỏ rực.
Phóng nhãn nhìn lại, đế đô lấy hoàng cung làm trung tâm xuất hiện một cây quang trụ đâm thẳng lên cửu thiên. Huyết vân thoáng chốc hội tục hình thành vòng xoáy xen lẫn lôi điện bạo tạc. Ngay tại tứ phương sụp đổ, từng tia xích mang xen qua vết nứt của địa chất kết hợp cùng quang trụ khiến nó ngày càng to ra.
Từ trên cao nhìn xuống, những nơi địa hình sụp đổ lại rất có quy luật hình thành một cái đồ án trận pháp quỷ dị. Đám thây ma điên cuồng chạy nhảy không may rơi xuống chạm vào xích mang liền tức tốc đông cứng hình thành huyết thạch. Chẳng những thế, đống huyết thạch kia nhanh chóng bốc hơi hóa thành huyết khí bị quang trụ hút vào. Mọi việc diễn ra trong tích tắc, đến mức những người còn bình thường nhìn thấy đều hoảng sợ lùi lại.
Thanh Trúc ôm lấy Mục Ninh Yên đang bỏ chạy thì dừng lại. Vết nứt dưới chân nàng đang lan rộng ngày càng nhanh, trước mắt lại bị một đám thây ma ngăn chặn làm nàng khó lòng mà di chuyển.
Nàng vốn dĩ nghĩ rằng chỉ có những thây ma từ ngục gian đi ra mà thôi nhưng nào ngờ bên ngoài cũng có không ít. Chỉ cần nhìn đống y phục kia cũng biết chúng là những quan lại trong triều nên được chăm sóc ở nơi khác hoàn toàn. Chỉ đáng tiếc một khi hóa cuồng thì mọi chuyện lại đi quá tầm kiểm soát.
“Sư tỷ, bốn phía đều bị bao vây rồi. Cứ thế này chúng ta không thoát được mất.” Thanh Vân sắc mặt trắng bệch thu hồi chưởng pháp sau khi đánh lùi một con thây ma nói.
Lúc ban đầu, số lượng thây ma không nhiều đến vậy, chỉ qua nửa canh giờ ngắn ngủi, chúng đồng loạt hóa cuồng rồi biến những người khác thành đồng loại làm cho tỉ lệ chênh lệch ngày càng lớn.
Đáng sợ hơn chính là, một vài trong số đó tu vi đại tiến, mỗi quyền mỗi cước đều xuất ra nguyên lực hùng hậu. Khắp nơi đế đô hiện giờ chỉ toàn là âm thanh kêu gào thảm thiết cùng điên cuồng, các tường nhà sụp đổ, lửa đỏ khói đen nghi ngút xen lẫn huyết quang càng lúc càng thịnh.
“Aaaa!”
Đúng lúc này, tiếng la thất thanh khiến mọi người bất giác quay đầu. Thành Trung đang dùng toàn lực vào dược đỉnh đánh nát thân thể của một con thây ma vừa mới cắn vào cổ. Hắn quay đầu nhìn sang Huyền Thanh như thể đang cầu xin.
“Giết…Giết ta đi. Trước khi ta biến thành bọn chúng.”
Huyền Thanh đôi mắt ngấn lệ liên tục lắc đầu. Đáng lý ra người vừa rồi bị thây ma cắn trúng phải là nàng mới đúng nhưng vì Thành Trung kịp thời xuất hiện nên mới trở thành nạn nhân.
Ở trong tông môn, Thành Trung liên tục ngỏ ý theo đuổi nhưng lại bị nàng liên tục từ chối. Lần đi lịch luyện này cũng là bởi vì muốn cùng một chỗ nên hắn mới đổi đội cùng sư đệ khác. Ai mà biết được, chỉ vì quyết định lúc đó mà bây giờ hắn phải trả giá đắt như vậy.
“GIẾT TA ĐI!” Đôi mắt Thành Trung dần dần chuyển sang màu đỏ, các đường gân máu cũng hiển hiện ra bên ngoài. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh mà hét lên.
“Không. Đừng, Thành Trung…” Huyền Thanh lùi lại, nghẹn ngào nói nhưng lại chẳng thể nói được gì hơn.
“Gào!”
Thành Trung cuối cùng không còn giữ được lý trí mà rống lên. Toàn thân hắn thình lình nới rộng khiến y phục rách toạc. Hắn đưa mười ngón tay đang dần dài ra cào cấu khắp thân mình như thể đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt.
Ngay sau đó, hắn chợt nhảy lên không trung lao thẳng về phía Huyền Thanh. Một trảo tung ra mang theo sát khí hùng hậu, kinh lực kinh người đủ để trảm sát bất kỳ một tu giả Trúc Cơ nào cản đường.
Huyền Thanh hoảng sợ ôm mặt cúi đầu. Mặc dù ở tông môn nàng được tu luyện võ kỹ cùng đấu với sư huynh đệ rất nhiều nhưng khi đứng ra thực chiến lại chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Thế nhưng mà, một trảo của Thành Trung không hề có ý đả thương Huyền Thanh mà ngược lại giống như đang bảo vệ nàng. Một tên thây ma từ sau lưng nhân cơ hội đánh lén bị Thành Trung tung trảo xé ra làm đôi. Hắn quay mặt nhìn xung quanh gào lên như thể nói rằng cấm bất kỳ kẻ đuôi mù nào lại gần nữ nhân của hắn.
Đám thây ma nhìn thấy hắn điên cuồng như vậy liền quay đầu rời đi tiếp tục xông tới những con mồi khác.
Mộc Tử hoảng sợ vội vàng đi theo hỗ trợ đệ tử của Hợp Hoan Tông. Nàng mang rất nhiều đan dược lại biết thủ pháp trị thương nên những người khác như có như không để sẽ chủ động bảo hộ nàng.
Mộc Tử đang quan sát bốn phương tám hướng thì chợt co rụt tròng mắt. Bởi lẽ bây giờ nàng đang thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
“Thành Trung…”
Khóe miệng Huyền Thanh đang trào ra máu tươi, đôi mắt chảy đầy nước mắt kèm theo một tia không thể tin tưởng mà nhìn về phía thân ảnh ở trước mặt. Sau đó, nàng khẽ cúi đầu nhìn cánh tay đang xuyên qua thân thể của nàng.
Vốn dĩ Huyền Thanh cho là dù hóa thành thây ma đi chăng nữa thì một tia ý chí của Thành Trung vẫn còn tồn tại sau khi thấy hắn đánh đuổi những thây ma khác để bảo vệ nàng.
Thế nhưng mà Huyền Thanh đã quá nhẹ dạ cả tin. Loại chuyện như tin tưởng vào phán đoán của bản thân ở thời khắc sinh tử chính là hành động tự sát. Nàng muốn nói tiếp nhưng máu tươi liên tục trào ra từ cuống họng khiến âm thanh như bị nghẹn lại.
“Gào!”
Thành Trong giống như khôi phục một ít thần trí, đôi mắt đỏ ngầu cũng bắt đầu chảy ra huyết lệ. Hắn nhìn Huyền Thanh hương tiêu ngọc vẫn ngã xuống rồi trở nên điên cuồng. Ngay tức khắc, một đầu thây ma lọt vào tầm mắt liền bị hắn hung hăn xé xác.
Bất kể kẻ trước mắt là ai, chỉ cần Thành Trung nhìn thấy liền sẽ xông tới tấn công đến cùng. Chỉ có một điều là trong số đám thây ma hắn không phải là kẻ mạnh nhất. Trong lúc điên cuồng quét trảo, hắn bị một tên phát ra khí tức Thiên Huyền một chưởng đánh nát mà ngã xuống biến thành huyết thạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT