Thấy Thanh Minh biến mất ở trước mặt, cả ba đồng thời thở hắt một hơi. Chẳng hiểu sao khi đối mặt với một kiếm giả trẻ tuổi lại làm bọn họ cảm thấy áp lực đến như vậy.
“Ba mươi tuổi mà ta cảm giác thực lực của hắn còn không kém cốc chủ chút nào. Đây rốt cuộc là loại yêu nghiệt gì vậy?” Trương Hàn Thiết vô thức dùng tay gõ đầu như thể muốn bản thân tỉnh táo lên.
Nếu so sánh với đám người Chu Bằng hoặc thậm chí là thiên kiêu của Hợp Hoan Tông đi chăng nữa thì cũng chẳng bằng một ngón tay của Thanh Minh. Phải biết một màn kiếm khí hóa hình ngưng tụ như kiếm vũ kia cũng đủ giết cả trăm người như Trương Hàn Thiết.
Mạc Thiên Sinh mặc dù kinh tâm động phách nhưng vẫn nhanh chóng xoay người xem xét tình hình của sư phụ mình.
Lúc này, các đường huyết vân trên cơ thể của Trác Phàm đã biến mất chỉ còn lại gương mặt trắng bệch cùng khóe miệng chảy đầy tiên huyết. Trước ngực hắn lõm một lỗ thật sâu mơ hồ còn có xương gãy lộ ra cực kỳ kinh khủng.
“Người cố gắng lên.” Mạc Thiên Sinh vội lấy linh đan cho Trác Phàm dùng đồng thời cật lực lay tỉnh hắn dậy.
“Để ta xem một chút.”
Trương Hàn Thiết chạy lại sau đó đem nguyên lực bắt đầu dò xét. Chẳng bao lâu, ông ta lắc đầu nói: “Ra tay thật tàn nhẫn, kinh mạch của hắn hoàn toàn bị đứt quãng.”
“Chuyện đó không quan trọng. Trương huynh, ngươi có cách nào cứu hắn hay không. Trác Phàm có ơn với Thiên Sinh, nên mong ngươi hãy giúp hắn.”
Mạc Thế Khải biết chuyện kinh mạch của Trác Phàm không phải do kẻ địch mà là từ trước đó nữa. Chuyện cấp bách bây giờ vẫn là giữ mạng sống của Trác Phàm tránh để Mạc Thiên Sinh bị đả kích.
“Ta không dám chắc nhưng sẽ cố gắng hết sức.”
Trương Hàn Thiếc khẽ gật đầu sau đó lại nhét một viên đan dược vào miệng của Trác Phàm. Ông dựng hắn hồi dậy sau đó bắt đầu vận nguyên lực.
“Sườn hắn bị nát vụn, phần xương gãy đã đâm vào lục phủ ngũ tạng. Việc ta có thể làm chỉ là đem nguyên lực bản thân uốn nắn, đưa các phần cơ thể về vị trí cũ đồng thời duy trì sinh mệnh một thời gian mà thôi.”
“Trương thúc thúc, ngài không thể làm ngài ấy tỉnh lại hay sao?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
Thế nhưng Mạc Thế Khải lúc này lại đứng ngay bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vai nhìn hắn lắc đầu: “Trương thúc thúc của con đã tận sức rồi, không nên đòi hỏi thêm nữa. Sống chết có số, chẳng ai có thể thoát khỏi vòng luân hồi được cả.”
Mạc Thiên Sinh mím môi nhưng rồi cũng đành gật đầu. Hắn cúi mặt nhìn thanh Hắc Côn lúc này đã trở về hình dạng ban đầu. Bất quá, giống như trông thấy điều gì, hắn chợt nói với Mạc Thế Khải: “Phụ thân, người xem.”
Trên thân Hắc Côn mơ hồ xuất hiện vài chữ màu đỏ thẫm: “Rời khỏi Đế Đô.”
“Có ý gì?” Mạc Thế Khải thầm hỏi.
“Chuyện này e rằng có liên quan tới đám huyết y nhân kia.” Mạc Thiên Sinh lầm bầm. Hắn không đi cùng với Trác Phàm cho nên chẳng biết sự việc ở phía sau như thế nào. Thân phận của Nhị gia và tỷ muội kia rốt cuộc là gì. Và cả tại sao phải rời khỏi đế đô.
“Chẳng lẽ là do loại bệnh dịch kia sao?” Mạc Thế Khải chợt hỏi. Ông biết thân phận của Trác Phàm cho nên sẽ không nghi ngờ lời nói của hắn. Nhưng mà điều này cũng quá ư khó hiểu rồi.
“Mặc kệ thế nào, khi trời sáng chúng ta cũng phải lập tức rời đi.” Mạc Thiên Sinh nói.
“Được. Sau khi xong việc ở đây ta sẽ lập tức báo với Tứ Vương Gia rồi cùng trở về.” Mạc Thế Khải gật đầu.
“Khoan đã phụ thân. Tứ Vương Gia? Không phải là Hoàng thượng sao?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
“Con không biết đó thôi. Hoàng đế Nhung Quốc vì lo cho bá tánh trong thành mà không một ngày rảnh rỗi. Nhưng việc lớn nhỏ bây giờ cơ hồ chỉ có Tứ Vương Gia đứng ra giải quyết mà thôi.”
Mạc Thiên Sinh nghe thế liền quay đầu lại lẩm bẩm. Hắn phải cố gắng xâu chuỗi toàn bộ sự việc để hiểu được ý nghĩa từ những chữ mà Trác Phàm để lại.
“Hoàng Thượng không gặp, cấm lệnh ra ngoài, binh sĩ canh vệ, hai loại trận pháp, Tẩu Hỏa Nhập Ma, huyết y nhân. Aaaa.” Mạc Thiên Sinh đưa tay cào cấu cái đầu của bản thân đến mức tóc tai rối mù.
“Thiên Sinh, con làm sao vậy? Có phải bị bệnh gì không?”
“Bị bệnh? Đúng rồi. Nữ tử kia nói phụ thân nàng bị bệnh nên phải vào thành trộm linh thảo. Tu vi của nàng cũng bình thường thì tại sao lũ huyết y nhân lại truy đuổi? Phải có một lý do nào đó?”
Đến đây, Mạc Thiên Sinh đột nhiên đơ người. Một ý nghĩ thoáng lóe lên trong đầu nhưng hắn vẫn chưa chắc chắn giả thuyết này.
Cuối cùng, Mạc Thiên Sinh đột nhiên thi triển Tử Cực Ma Đồng nhìn về phía Trác Phàm. Hắn mơ hồ nhìn thấy trong cơ thể Trác Phàm đang có vô số đoàng ánh sáng chuyển động, số lượng mỗi lúc một nhiều hơn.
Lúc này, Trương Hàn Thiết đã thu hồi nguyên lực, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hiển nhiên, việc chữa trị cho Trác Phàm tốn nhiều công sức hơn so với ông tưởng tượng. Chẳng biết vì cớ gì mỗi khi muốn đem nguyên lực nối lại phần xương vỡ vụn kia thì một ít trong đó sẽ bị thất thoát đi mất.
“Trương thúc thúc. Lúc Hoàng Dược Cốc nhận được lời cầu viện là ai gửi.”
Trương Hàn Thiết ngẩn người nhưng vẫn đáp: “Là Hoàng Đế Nhung Quốc. Bên trong có ấn ký tinh thần của ông ta.”
“Nếu như đích thân ông ta câu viện thì tại sao khi tới đây chỉ có Tứ Vương Gia đón tiếp. Điều này chẳng phải là không hợp lẽ thường hay sao?”
Trương Hàn Thiết trầm ngâm. Nghĩ lại thì đúng là như vậy, một khi người mình cầu viện đi tới thì dù có bận thế nào cũng phải đi ra đón tiếp mới phải đạo chứ.
“Các vị.”
Đúng lúc này, Thanh Minh đột nhiên hiện ra trước mặt bọn họ.
“Lúc nãy trên đường tại hạ phát hiện một đôi tỷ muội có lẽ bị trúng dư chấn mà bất tỉnh. Ta không biết phải xử lý thế nào đành mang đến nhờ mọi người chiếu cố.”
“Đây là…”
Trương Hàn Thiết ngạc nhiên tiến lên nhìn kỹ: “Công chúa Nhung Quốc Sở Kiều, tiểu hoàng tử Sở Trọng?”
Nghe được thân phận của tỷ muội bọn họ, Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên như dại ra. Thì ra nữ tặc trộm linh dược lại là công chú Nhung Quốc, nói như vậy phụ thân đang bị bệnh của nàng chẳng phải là Hoàng đế Nhung Quốc hay sao?
“Thảo nào mà nàng lại bị mấy tên huyết y nhân truy đuổi. Nói như vậy thì…”
Trong mắt đột nhiên co rụt, Mạc Thiên Sinh quay sang nhìn Trương Hàn Thiết: “Thúc thúc, những người khác đâu rồi?”
Trương Hàn Thiết bị bất ngờ trước thái độ của Mạc Thiên Sinh nhưng chẳng hiểu vì sao ông vẫn làm theo dù bị ra lệnh. Chỉ trong chốc lát lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một cuốn ngọc giản, bên trong là năm cái chấm đỏ đang tụ lại một chỗ.
“Ừm… Vị trí này là…”
“Là ngục giam của Nhung Quốc.” Mạc Thiên Sinh trầm giọng.
“Con tới đó rồi sao?” Trương Hàn Thiết hỏi.
Mạc Thiên Sinh gật đầu: “Lúc mọi người nhập tiệc, ta đã cùng đại ca tới đó. Nhưng mà, vấn đề bây giờ phức tạp hơn rồi.”
“Có ý gì?”
“Trương thúc thúc, ngài đã gửi ngọc giản cầu viện chưa?”
“Rồi. Các trưởng lão và chấp sự sẽ lập tức lên đường, chắc khoảng ba ngày nữa sẽ đến nơi.”
Nghe Trương Hàn Thiếc nói thế, trong mắt của Mạc Thiên Sinh lại càng thêm lạnh xuống: “Không kịp rồi. Tới khi ấy có lẽ Nhung Quốc chỉ còn lại hàng đống thi thể mà thôi.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi nói rõ hơn xem?” Thanh Minh đột nhiên lên tiếng. Dù hắn không mấy tin tưởng những lời kia nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Mạc Thiên Sinh nên cũng có chút động dung.
“Việc này cũng có liên quan tới ngươi.” Mạc Thiên Sinh nói.
“Tới ta?”
“Không sai. Bởi vì ngươi xuất hiện ở đây nên mới làm mọi chuyện tiến triển nhanh như vậy.”
“Rốt cuộc là có ý gì? Con nói rõ cho ta nghe xem.” Trương Hàn Thiết lo lắng cắt ngang.
“Bây giờ con không có thời gian để giải thích.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh nhìn Trương Hàn Thiết nói: “Trương thúc thúc, cái ngươi nên lo lắng bây giờ là đám đệ tử của Hoàng Dược Cốc và Hợp Hoan Tông kia kia. Có lẽ bây giờ bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi.”
Trong lúc Mạc Thế Khải và Trương Hàn Thiết còn đang mơ hồ thì Thanh Minh giống như đã đoán ra chút manh mối.
“Mau. Ta đưa ngài đi.”
Trương Hàn Thiết còn chưa kịp phản ứng đã bị cánh tay của Thanh Minh nắm chặt lấy cổ áo tóm đi.
Không trung thình lình huyễn hóa một thanh cự kiếm, Thanh Minh nhẹ nhàng đặt chân lên đó rồi hóa thành thiểm quan biến mất.
Sau cùng nơi này chỉ còn lại phụ tử Mạc Thế Khải cùng với Trác Phàm đang bị trọng thương.
“Phụ thân, nhờ người chăm sóc sư phụ.”
“Thiên Sinh, con định đi đâu?” Mạc Thế Khải lo lắng kéo tay hắn lại.
“Con có việc phải trở về đó.”
“Không được, nếu đúng như con nói thì bây giờ ở đó rất nguy hiểm. Thiên Sinh à, chẳng có việc gì quan trọng hơn tính mạng đâu con.”
Mạc Thiên Sinh quay đầu nhìn phụ thân của mình mỉm cười: “So với việc mất đi tính mạng, con sợ bản thân phải mang danh phế vật cả đời hơn.”
Trác Phàm mất hết tu vi còn chẳng hề sợ hãi theo đuôi cao thủ Thiên Huyền khiến Mạc Thiên Sinh tự hỏi có phải vì liên tục mạo hiểm mới khiến con người mạnh hơn hay không. Thông qua việc luyện tập tại Hoàng Liên Sơn, hắn cũng đoán được phần nào tính cách sư phụ của mình.
Ngay khi lời vừa kết thúc, Mạc Thiên Sinh đột nhiên bấm niệm pháp quyết. Ấn đồ kỳ dị trên trán hiện ra kèm theo không gian bên cạnh hắn dần dần mờ ảo.
“Gào!”
Bốn cái vuốt trảo hiển hiện quang mang hình ám kim xuất hiện. Tiểu Dạ từ bên trong gầm lên một tiếng rồi như hiểu ý mà hơi hạ thấp thân thể.
Mạc Thiên Sinh không chút do dự nhảy lên trên lưng nó rồi nói: “Nhờ phụ thân chăm sóc cho sư phụ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT