Mạc Thiên Sinh lắp bắp không nói nên lời khi nhìn tới người gọi là bệnh nhân kia, mà trong tình huống này phải gọi là xác sống thì đúng hơn.
Từ trên nhìn xuống, đối phương quả thật có đầy đủ dáng vẻ của con người nhưng mà kết cấu lại vô cùng đáng sợ. Cái đầu của hắn nghẹo gần như hẳn ra phía sau, tứ chi vặn vẹo đang bò đi như một con nhện.
Điểm đáng sợ hơn chính là cặp mắt xung huyết trợn lồi ra phía ngoài. Chẳng những vậy, làn da của hắn nổi lên dày đặc tơ máu mơ hồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt muốn quỷ dị bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vừa thấy Mạc Thiên Sinh nhìn mình, xác sống đột nhiên kích động xông tới, may mắn là năm sợi xích và khung cửa rất cứng cáp nên mới không bị phá hỏng, có điều âm thanh của hắn làm cho những kẻ khác vốn dĩ đang im lặng cũng bắt đầu điên cuồng.
“Mau trấn áp bọn chúng.” Viên tướng thấy vậy vội vàng hét lên.
Tất cả binh sĩ trông coi đều tức thì kết ấn, chỉ thấy phía trên bốn bức tường mỗi phòng lập tức nổi lên hàng loạt đồ án phức tạp, một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu xuyên qua mỗi bệnh nhân khiến gương mặt chúng vặn vẹo, tiếng gào thét chói tai không dứt. Mà lại, hoa văn trên bốn bức tường vốn dĩ còn mờ ảo thì bây giờ lại càng sáng lên rực rỡ.
Mãi đến nửa khắc sau tất cả bệnh nhân mới dần an tĩnh trở lại, kẻ ở trước mặt Mạc Thiên Sinh giờ khắc này đã vô lực nằm xuống mà thở. Tuy là vậy nhưng sự điên cuồng trong đáy mắt của hắn ta không giảm chút nào, mục quang cứ nhìn chòng chọc Mạc Thiên Sinh.
Thở phào một hơi, viên tướng kia nhìn những người khác gật đầu. Thấy vậy, bọn họ lần nữa thay đổi ấn quyết, ánh sáng màu xanh mang theo nguyên khí nồng đậm thoáng chốc tràn ra khắp mọi nơi.
Viên tướng bây giờ mới quay đầu nhìn Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm nói: “Làm hai vị hoảng sợ rồi.”
“Trận pháp kia là gì vậy?” Mạc Thiên Sinh vô thức hỏi.
“Ta cũng kể rồi đó, những người nhiễm bệnh thì tu vi sẽ tăng lên đột biến. Tuy nhiên lượng nguyên lực mà họ tiếp nhận lại vượt quá khả năng chịu đựng nên cứ một khoảng thời gian tất cả sẽ điên cuồng phát tiết. Thứ trận pháp trấn áp kia sẽ không ngừng loại bỏ giúp bọn họ bình tĩnh trở lại.”
Viên tướng kia đưa tay chỉ vào ánh sáng màu xanh nhu hòa đang phát ra đằng kia nói: “Còn trận pháp hai vị đang thấy là Tụ Linh Trận đem nguyên khí trời đất bổ sung cho bệnh nhân sau khi bọn họ phát tiết nhằm duy trì tính mạng.”
Trác Phàm ở một bên sờ cằm không nói, ánh mắt chỉ đang chú ý tới những đồ án trên bức tường. Hắn cảm thấy hình như vị viên tướng kia chưa hẳn là hiểu toàn bộ tác dụng của pháp trận.
“Xem cũng đã xem rồi, chúng ta trở về thôi.” Trác Phàm chợt lên tiếng.
“Vâng.” Mạc Thiên Sinh gật đầu.
“Ta sẽ dẫn đường. Hai vị, mời!”
Đi ngang qua một cánh cửa, Trác Phàm bất giác liếc vào rồi đột ngột khựng lại trước một đống huyết thạch có hình dạng giống như con người ở bên trong.
Thấy Trác Phàm như thế, viên tướng kia bèn giải thích: “Ngài hẳn là thấy kỳ lạ đúng không? Đống đá màu đỏ kia chính là những người đã chết vì loại bệnh kỳ quái này đấy.”
Trác Phàm gật đầu một cái rồi tiếp tục rời đi, không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Đi ra khỏi nhà giam, Mạc Thiên Sinh như trút được áp lực thở phào một hơi. Tuy nhiên cảnh tượng đám phạm nhân cười lạnh cùng với những “xác sống” điên cuồng kia vẫn còn trong đầu hắn. Hắn muốn quên nhưng những hình ảnh kia thật sự quá mức ấn tượng đến mức chẳng cách nào loại bỏ được.
“Hai cái vòng tay này các vị cứ mang đi, có nó sẽ an toàn hơn khi điều tra.”
Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm đem vòng tay trả lại nhưng viên tướng kia từ chối nhận.
“Vậy thì xin đa tạ.”
Hai người khẽ gật đầu sau đó cùng nhau rời đi. Viên tướng kia cũng không có tiếp tục bên cạnh mà lần nữa trở vào trong nhà giam.
“Thiên Sinh.” Đi được một đoạn Trác Phàm đột nhiên hỏi.
“Vâng?”
“Ngươi nghĩ sao?”
“Về cái gì cơ?”
“Đương nhiên là những người được cho là mắc bệnh kia rồi.”
Mạc Thiên Sinh vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn cố gắng đem các sự kiện xâu chuỗi lại với nhau nhưng rồi cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Đệ tử chưa từng thấy loại bệnh nào đáng sợ đến như vậy.”
“Không. Đó không phải là bệnh.”
Mạc Thiên Sinh chợt dừng lại nhìn Trác Phàm: “Sư phụ, ý người là sao?”
“Ý tại ngôn ngoại, những kẻ đó không hề bị bệnh.” Trác Phàm thản nhiên nói. Hắn bước đi về phía trước một cách thong dong nhưng hai hàng lông mày lại thoáng nhíu lại.
Mạc Thiên Sinh vội đuổi theo hỏi: “Nếu họ không bị bệnh thì sao lại thành ra như vậy.”
“Bọn chúng là bị Tẩu Hỏa Nhập Ma.”
Mạc Thiên Sinh ngẩn người. Hắn đã từng nghe nên biết được khái niệm ấy là như thế nào. Về cơ bản, nếu một người tu luyện một loại bí pháp nào đó nhưng sai hướng sẽ dẫn đến kinh mạch rối loạn, thần trí không tỉnh táo, cơ thể có triệu chứng lạ.
“Nghĩ lại thì những biểu hiện kia của bọn họ quả thật rất giống với Tẩu Hỏa Nhập Ma.”
Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm nhưng rồi lại lắc đầu: “Không đúng, nếu tẩu hỏa nhập ma thì làm sao lại nhiều người như thế? Chẳng lẽ bọn họ cùng nhau tu luyện một loại bí pháp hay sao?”
“Đó chính là điều ta đang suy nghĩ. Xem ra sự việc này không hề đơn giản như tưởng tượng.”
Vốn dĩ Trác Phàm chỉ định đưa Mạc Thiên Sinh ra ngoài luyện tập nhưng lại tình cờ bị sự kỳ lạ này thu hút. Mà lại, Trác Phàm cảm giác như đống huyết thạch kia rất quen thuộc và cùng hắn có quan hệ mật thiết.
“Vừa giống lại vừa khác.”
Trong lúc Trác Phàm lẩm bẩm thì chợt nhìn thấy một bóng đen di chuyển trên mái nhà. Giống như đã làm chuyện này thuần thục, đối phương phi thân vậy mà không chút tiếng động nào cứ như một con sóc đang nhảy qua những cành cây.
Mạc Thiên Sinh chú ý tới ánh mắt của Trác Phàm thế là thi triển Tử Cực Ma Đông quan sát. Tất nhiên, nếu so với Thần Nhãn của Bạch Quang Thần Đồng thì món công pháp này của hắn kém hơn rất nhiều. Dù thế, bằng tầm mắt của hắn vẫn có thể thấy được mơ hồ vóc dáng của một nữ tử cột tóc đuôi ngựa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau khẽ gật đầu sau đó không hẹn mà lập tức thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ theo sát phía sau. Có được đồng thuật nên cả hai không lo mất dấu đối phương, cứ như vậy mà ở rất xa quan sát.
Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh tò mò, rốt cuộc thì tại sao có cấm lệnh của hoàng thất mà vẫn còn tu giả cả gan dạ hành (di chuyển trong đêm).
Ở một phương diện khác, bữa tiệc xa xỉ bên trong hoàng cung cuối cùng cũng đi tới hồi kết. Mạc Thế Khải là một thương nhân cho nên tửu lượng cực kỳ kinh khủng, dù uống không biết bao nhiêu ly nhưng gương mặt ông chẳng có chút thay đổi nào.
Giống với ông, bốn đệ tử của Hợp Hoan Tông vậy mà uống rượu như nước lả nhưng vẫn giữ thanh tỉnh đang dìu lấy Mộc Tử và Huyền Thanh mà đi.
Khác với Mạc Thế Khải hay đám đệ tử Hợp Hoan Tông, Trương quản sự như bị quá chén, đầu óc ong ong đành phải vận nguyên lực mới tỉnh táo trở lại. Ông ta không quên ngày mai còn phải bắt đầu đi tìm cách giải quyết ôn dịch. Đám người Chu Bằng bị đốc thúc cũng nhanh chóng đào thải độc tửu (ý là cồn).
Đến giữa đêm, bên ngoài thình lình vang lên tiếng gõ cửa. Trương quản sự đang minh tưởng đành phải dừng lại bước ra.
“Là Mạc huynh đó sao? Có chuyện gì vậy?”
“Thiên Sinh và Trác Phàm ra ngoài bây giờ còn chưa có trở về, ta lo lắng cả hai xảy ra chuyện.”
Trương quản sự nhìn sắc trời nói: “Giờ này mà chưa về sao? Huynh đợi ta một chút.”
Nói rồi, Trương quản sự vội vàng khoác lên người chiếc đạo bào bước ra, trên tay còn cầm một cuốn ngọc giản đang phát sáng. Bên trong thình lình là bản đồ đế đô của Nhung Quốc ngoài ra còn có mấy cái chấm đỏ.
Trương quản sự nhìn thấy có điểm đang di chuyển ra ngoài liền khẽ chau mày: “Dường như nhi tử của huynh đang đi ra bên ngoài thì phải.”
“Không phải có chuyện gì rồi chứ?” Mạc Thế Khải lo lắng.
Trương quản sự lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng cứ đi xem thế nào đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT