Mạc Thế Khải nghe thấy liều không khỏi ngạc nhiên nhìn ra. Ở một bên, Trương quản sự cũng là nhíu mày quan sát. Lời nói vừa rồi không những rất lớn mà còn mang theo uy áp ba động. Người trong tiệc phần lớn đều là phàm nhân hoặc tu sĩ cấp thấp trong trấn, đối phương biết rõ điều này nhưng lại hung hăng đem lực lượng của cảnh giới Đoán Cốt chấn nhiếp. Đây rõ ràng là kẻ tới đây quậy phá.
Trương quản sự gương mặt trầm xuống, muốn đứng lên giáo huấn một trận nhưng lại bị Mạc Thế Khải đưa tay ra hiệu yên tâm. Sau đó, ông cước bộ đi ra, cánh tay chậm rãi phất lên đem toàn bộ uy áp tán đi.
Người tới là một lão trung niên tương đối lớn tuổi, làn da nhăn nhúm, khóe miệng càng là cong xuống tựa như lúc nào cũng cảm thấy khó chịu với những thứ xung quanh. Vừa nhìn thấy Mạc Thế Khải dễ dàng tán khai uy áp của mình, gương mặt ông ta có chút ngạc nhiên.
“Thế mà cũng đã là cao thủ Đoán Cốt, xem ra những năm qua ngươi không chỉ buôn bán thôi.”
Đi theo bên cạnh ông ta là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, gương mặt ngạo mạn nhìn ngắm khắp nơi. Vừa nghe được lời này, hắn liền nhịn không được mà bắt đầu đánh giá Mạc Thế Khải. Chỉ có ba tên tùy tùng đằng sau là im lặng, gương mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
Mạc Thế Khải mặc dù không thích ánh mắt của thiếu niên kia nhưng cũng chẳng để ý tới tiểu bối làm gì. Ông chỉ chằm chằm nhìn lão nhân kia, lãnh đạm nói: “Mạc Thế Đông, nếu ngươi tới để dự tiệc thì ta rất sẵn lòng, còn như quậy phá thì mời đi cho.”
“Mạc Thế Khải, ta cùng tiểu điệt đường lặn lội đường xá xa xôi tới đây còn chưa tiến vào đã bị đuổi đi. Ngươi nói xem như thế có được không? Lại nói, ngươi thân là dòng vụ của Mạc gia, nhìn thấy bọn ta chẳng phải là nên cung kính có thừa hay sao?”
“Dòng phụ? Ta không nhớ bản thân cùng với Mạc gia còn có quan hệ chính phụ nữa đó.”
Những lời này, Mạc Thế Khải chỉ giữ ở trong lòng không nói ra. Phía sau lưng khách nhân có rất nhiều, ông cũng không thuận tiện đi đuổi khách. Mạc Thế Đông dù sao cũng xem như có máu mặt ở Mạc gia, nếu đối xử quá gắt gao thì thật sự là không tốt.
Nghĩ nghĩ, Mạc Thế Khải đành lạnh lùng đưa tay ra hiệu: “Mời!”
Mạc Thế Đông nhếch mép khinh thường dắt theo thiếu niên và đám tùy tùng cùng nhau bước vào.
Trương quản sự chứng kiến hết thảy nhưng không hề có hành động. Đây là tiệc đại thọ của Mạc Thế Khải, mọi chuyện đều dựa vào chủ nhà mà làm. Tuy nhiên, nếu Mạc Thế Đông còn không biết nặng nhẹ thì hắn sẽ lập tức ra mặt giải vây.
Không khí của bữa tiệc vốn rất vui vẻ nhưng vì sự xuất hiện của “khách không mời” mà trở nên yên ắng lạ thường. Theo đó, lần lượt bọn họ đều đứng dậy cáo biệt, hẹn lần khác sẽ lại tới.
Chẳng bao lâu, bên trong sảnh lớn chỉ còn lại vài bóng người. Phần lớn trong đó đều là thương nhân giao dịch lâu năm với Mạc Thế Khải. Bọn họ hôm nay đến đây ngoài mục đích dự đại thọ ra còn có bàn một số chuyện làm ăn nên vẫn ở lại. Mỗi người trong đó đều có một tùy tùng kèm theo xem như là bảo hộ, tu vi đều đã tiếp cận cảnh giới Đoán Cốt.
Bất quá, những người này từ đầu đến cuối chưa từng lọt vào mắt của Mạc Thế Đông. Hắn vừa tiến vào đã ngồi tại bàn từng đũa từng đũa gắp lấy thức ăn. Thiếu niên bên ngồi ở bên cạnh cũng là như thế, chỉ là khi được vài đũa đã lập tức buông xuống bực dọc nói: “Thức ăn ở đây sao lại khó ăn như vậy.”
Mạc Thế Đông thấy gương mặt Mạc Thế Khải trầm xuống lập tức quay sang tiểu điệt mắng: “Thiên Thanh, sao ngươi lại vô lễ như vậy? Mặc dù đồ ăn không ngon nhưng dù sao cũng là đại thọ của thúc thúc ngươi. Mau xin lỗi đi.”
Lời này vừa ra, trong mắt Mạc Thế Khải thoáng lộ ra băng lãnh. Đối phương mặc dù giáo huấn tiểu bối nhưng trong câu nói kia có chỗ nào hối lỗi, rõ ràng đều đồng ý với quan điểm của Mạc Thiên Thanh. Có điều thân là một thương nhân, tâm tính của ông hiển nhiên cực kỳ trầm ổn, dù có bực dọc tới đâu nhưng cũng sẽ che đậy rất tốt.
Ông nhìn Mạc Thiên Thanh sau đó hòa ái cười: “Là đầu bếp nhà ta không lành nghề. Không sao không sao. Người đâu, thay một bàn đồ ăn khác đi.”
“Thúc thúc. Ngươi không cần thay. Dù có thì ta cũng không nuốt trôi được.”
Mạc Thiên Thanh cắt ngang sau đó nhìn Mạc Thế Đông nói: “Bá bá, ngươi không phải đến đây có việc ư? Nói mau chúng ta còn trở về, ta chán cái chốn khỉ ho cò gáy này rồi.”
“Được được. Ngươi đợi một chút liền xong.”
Ôn tồn vỗ đầu Mạc Thiên Thanh một cái, Mạc Thế Đông quay người sau đó nghiêm nghị nhìn Mạc Thế Khải nói: “Thế Khải à. Ngươi cũng là một phần của gia tộc, lần này chúng ta đến đây theo lời của gia chủ lệnh ngươi, không, là mời ngươi trở về.”
“Vì cái gì?”
Mạc Thế Khải có chút nghi hoặc nhìn Mạc Thế Đông. Năm ấy ông rời đi, Mạc gia gia chủ rõ ràng đã tàn nhẫn nói sau này quyết không để ông trở về. Bây giờ nghe được lời này thử hỏi làm sao ông không ngờ vực cho được.
“Ngươi còn hỏi là vì cái gì sao? Năm đó ngươi đi, gia chủ hiển nhiên rất buồn. Bây giờ ngươi ở nơi này lập nghiệp thành công cũng nên hồi gia, để cho nhi tử của ngươi hồi tổ quy tông nhận lấy lợi ích gia tộc.” Mạc Thế Đông ưỡn ngực dõng dạc nói, bộ dạng đầy tự hào.
“Xin lỗi. Ta nghĩ hiện tại chúng ta rất tốt, Thiên Sinh cũng sẽ không có nhu cầu trở về.” Mạc Thế Khải không cần suy nghĩ mà lập tức đưa ra đáp án đồng thời trong lòng cười lạnh. Đối phương rõ ràng nhìn thấy Thiên Sinh Thương Hội đang phát triển muốn lôi kéo ông trở về để thâu tóm. Thân là thương nhân, ý đồ của gia tộc thế nào làm sao ông lại không nhận ra đâu.
Những thương nhân ở bên cạnh đương nhiên cũng biết được điều này, ai nấy đều cảm thấy gia tộc này thật buồn cười. Lúc trước đuổi Mạc Thế Khải rời đi như có nhà có tang, bây giờ người ta thành công lại muốn mời về còn viện lí do vô cùng thuyết phục.
“Mạc Thế Khải, ngươi phải nghĩ cho thật kĩ rồi mới đưa ra quyết định. Trước khi đi, gia chủ đã đặc biệt dặn dò ta nói với ngươi. Chỉ cần trở về gia tộc, ngài ấy sẽ toàn lực giúp đỡ cho Thiên Sinh con trai ngươi cải thiện kinh mạch bắt đầu tu luyện. Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho đứa con của mình đi chứ.”
Mạc Thế Khải vốn dĩ còn đang khinh miệt, bây giờ nghe thấy lời này cũng bắt đầu động tâm. Ước muốn cả đời của Mạc Thiên Sinh chính là trở thành tu giả bây giờ nếu được thế gia hỗ trợ hẳn là sẽ có hi vọng.
Nhưng mà, ông vốn không hề hay biết nhi tử của mình đã phá vỡ xiềng xích kia từ lâu. Qua trao đổi trong ngọc giản Mạc Thiên Sinh chỉ đơn thuần kể lại cuộc sống chứ chưa từng nói tới việc mình đột phá. Hắn muốn lần này trở về sẽ khiến cho ông bất ngờ.
Trương quản sự ở bên ngoài im lặng không lên tiếng. Ông biết Mạc Thiên Sinh đối với Mạc Thế Khải còn quan trọng hơn tất cả. Nếu nhận tổ quy tông đổi lại khả năng tu luyện cho nhi tử thì tại sao Mạc Thế Khải lại không muốn nhẫn nhịn chịu đựng đâu.
Nhưng mà, liệu Mạc gia có bản lĩnh đó sao? Phải biết ở hạ vực này cũng chỉ có Hoàng Dược Cốc là đủ năng lực luyện ra đan dược thập phẩm mà thôi. Tất nhiên, đó là nếu không đề cập tới Vạn Độc Môn ở bên kia chí tuyến.
Mạc Thế Đông nhìn Mạc Thế Khải đang bị lung lay, biết có cơ hội liền tiếp tục: “Hai năm trước, gia tộc chúng ta đã hỗ trợ rất nhiều trong trận chiến của bốn tông chính tà. Ngài ấy định dùng ân hệ này đề nghị với Cốc chủ Hoàng Dược Cốc đích thân luyện chế đan dược giúp Mạc Thiên Sinh. Ngươi nói xem như vậy đã đủ thành ý hay chưa?”
Trương quản sự lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ: “Quả thật Mạc thế gia có công hỗ trợ nhưng bao nhiêu đó liệu có đủ Cốc chủ Hoàng Dược Cốc đích thân xuất thủ hay không? Phải biết để luyện ra một viên đan dược phẩm chất cao sẽ tiêu tốn rất nhiều khí lực, cần phải có thời gian phục hồi.”
Lúc này, Mạc Thế Khải dường như đã bắt đầu động dung. Ông hít một hơi sâu lập tức muốn trả lời.
Thấy thế, Trương quản sự vội vàng lên tiếng. Chỉ là còn chưa kịp làm gì thì từ bên ngoài đã vang lên âm thanh: “Ta và phụ thân không cần thành ý của các người. Mời về cho.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT