Phía bên này, Sùng Si nghe vậy cũng hoảng sợ vội vàng đem đan dược bỏ vào trong miệng. Càng làm hắn nghi hoặc hơn là loại độc này có tám phần tương tự với độc của Vạn Độc Môn nhưng khi dùng thuốc giải lại thì tác dụng lại vô cùng chậm chạp.
Lại thêm một đoạn, đầu óc cả hai dần dần trở nên mơ hồ phải cắn chót lưỡi mới duy trì tỉnh táo.
Ôn Thần chợt giảm tốc độ nói với Sùng Si: “Lão Sùng. Tình huống của ngươi thế nào?”
“Không ổn lắm. Nếu duy trì thêm một canh giờ mà không giải độc tố thì ta chết chắc.” Sùng Si nói.
“Tình huống thế này, chỉ sợ hai canh giờ nữa cũng chưa xuống được dưới núi. Đâu linh thú kia chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ truy sát đâu.”
Sùng Si khẽ gật đầu. Mặc dù cả hai đều đang lăng không nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại. Hắn quay đầu nhìn Ám Kim Sư Hổ rồi nói: “Ta thấy con súc sinh kia dường như cũng đã bị thương.”
“Còn phải nói sao? Nếu không thì làm gì có chuyện chúng ta càng lúc càng kéo dài cự ly như vậy.”
“Mẹ nó. Cũng không biết tiểu tử kia có cái thần thông gì, rõ ràng một thân không có ba động tu vi nhưng dù chúng ta bỏ xa cỡ nào thì cũng bị hắn truy tới.”
Nghe Sùng Si nói thế, Ôn Thần cũng cảm thấy ngờ vực. Nếu như tiểu tử kia là cao thủ cảnh giới Thần Chiếu thì đã hoàn toàn có khả năng giết chết Ám Kim Sư Hổ rồi thậm chí một ý niệm liền đủ để giết hai người bọn họ chứ cần gì phải tốn thời gian như vậy. Điều này chỉ có thể chứng minh đối phương có phương pháp đặc thù gì đó chuyên môn tìm ra được tung tích của hai người bọn hắn.
Trên thực tế, mọi chuyện đúng như Ôn Thần ngờ vực. Một trong những thần thông của Bạch Quang Thần Đồng chính là Thần Nhãn. Trác Phàm vừa bắt đầu đã thi triển, cho dù Ôn Thần và Sùng Si có cách xa tới đâu thì trong một phạm vi nhất định vẫn có thể nhìn rõ được.
Lại thêm một khắc (mười lăm phút) trôi qua, Ôn Thần càng lúc càng tin chắc đối phương quỷ dị cho nên lên tiếng nói với Sùng Si: “Lão Sùng. Cứ tiếp tục thế này không bị Ám Kim Sư Hổ giết thì cũng ta cũng mệt chết.”
“Ngươi nói không sai. Chi bằng cùng nhau liều mạng. Dù gì đầu súc sinh kia cũng không còn lực lượng của linh thú cấp sáu.”
Nói rồi hai người nhìn nhau gật đầu rồi đồng loạt dừng lại. Hai cổ sát khí băng lãnh tức thì toả ra, ánh mắt băng lãnh hung hăng giáng lên trên gương mặt đầy sẹo của Trác Phàm.
Chứng kiến cảnh này, khoé miệng của Trác Phàm bỗng nhiên nhếch lên. Hắn khẽ đưa tay phóng ra, hai viên Thiếc Tử Đảm lập tức xé gió mà rít gào. Bởi vì hình dạng của chúng tương đối đặc biệt lại thêm tao tác của hắn vô cùng điêu luyện cho nên cả hai ám khí đều bay đi với một quỹ đạo không xác định.
Bất quá, cao thủ Thiên Huyền dù sao cũng là cao thủ Thiên Huyền. Một khi quyết định ở lại chiến đấu, Sùng Si và Ôn Thần dĩ nhiên sẽ buông ra toàn bộ lực lượng. Chỉ thấy mỗi người đều nhếch miệng khinh thường, đợi khi Thiếc Tử Đảm đến gần liền đưa tay chụp được.
Có điều, trong một khoảnh khắc, Sùng Si và Ôn Thần khẽ biến sắc. Thiếc Tử Đảm này nhìn thì nhỏ nhưng trọng lượng đúng là không thể xem thường kết hợp cùng lực ném mạnh khiến ai nấy đều thấy đau thấu tâm can.
Tuy nhiên vì không muốn mất mặt trước đối phương, Sùng Si và Ôn Thần đều nén đau mà biểu hiện bình thường. Nguyên lực một thân bạo phát đen viên Thiếc Tử Đảm vốn được làm từ tinh cương bây giờ lại không khác gì bột sắn tuỳ ý nhào nặn.
Chẳng qua là, tại một khắc này, Sùng Si và Ôn Thần đều đột ngột biến sắc. Thiếc Tử Đảm không chỉ đơn thuần là một khối tinh cường mà còn xen lẫn một ít chất nhầy nhụa màu đỏ.
“Mẹ nó là máu của Ám Kim Sư Hổ con.” Sùng Si la lên.
Trác Phàm thấy bản thân đắc thủ trực tiếp thay đổi phương hướng. Hắn lẫn vào trong bóng đêm trực tiếp biến khỏi tầm mắt của Ám Kim Sư Hổ.
Đầu linh thú này mặc dù biết Trác Phàm ở đâu nhưng cảm nhận được máu tươi từ nhi tử của minh ở trên người kẻ khác nên lập tức dời mắt đến.
Sùng Si và Ôn Thần như thấy có một luồng điện quét qua, thân thể không chủ động được mà run run. Đôi mắt của Ám Kim Sư Hổ ngập tràn tơ máu nhìn lại khiến bọn hắn nhất thời sợ hãi.
Ở bên khác, Trác Phàm vừa mới ra khỏi chiến trường đã vội lấy ra bình dược, đem thứ nước hôi ám đổ lên trên người. Đây chính là nước tiểu của Song Đầu Khuyển mà hắn lấy được của ba người Trình Cân trước đó.
Quay trở lại tình huống của Sùng Si và Ôn Thần. Cả hai nhìn Ám Kim Sư Hổ đang lao tới, trong ánh mắt chứa đầy sự kiêng kỵ. Bất quá, khi nhìn tới những vết thương trên người nó thì cả hai bớt lo lắng phần nào.
“Súc sinh. Đã bị thương tới mức này còn dám ở đây giương nanh múa vuốt.” Sùng Si vừa chửi vừa đánh. Độc vụ tung bay mù mịt, bốn phía khói đen lập tức lan tràn. Mùi hư thối hủ thực tanh nồng lập tức xông thẳng vào trong mũi.
Phía bên kia, Ôn Thần tương tự huyễn hoá hư ảnh của oán linh, tiếng u u ngâng vang rợn người không ngừng quẩn quanh. Mà một khắc chúng bị cước trảo của Ám Kim Sư Hổ đánh trúng liền như hoá thành một đoàn độc dịch ngấm vào trong da thịt.
“Gào!”
Ám Kim Sư Hổ giống như cảm nhận được đau đớn truyền tới nên nhịn không được mà kêu lên một tiếng. Nó bắt đầu lùi lại, đôi mắt cảnh giác nhìn đám oán linh vờn quanh. Nó không dám mạnh mẽ ra tay với những thứ này nữa mà lựa chọn né tránh. Cũng chính vì thế mà phạm vi hoạt động của nó dần dần bị hạn chế trở lại.
Thấy tình hình khởi sắc, Sùng Si càng trở nên hưng phấn không tiếc tiêu hao nguyên lực mà phóng ra độc chưởng lợi hại hơn. Khói đen lần này xuất hiện càng thêm đậm đặc, ngưng kết tựa như bọt biển.
Ôn Thần thì phi lên không trung kết ấn, sau lưng hắn thình lình huyễn hoá một cái vòng xoáy nhỏ, bên trong hiện ra một cái thủ chưởng cự đại. Làn khí hủ thực lan toả khiến cây cối xung quanh nhanh chóng khô kéo rồi mục ruỗng rơi xuống.
Sùng Si và Ôn Thần phải nói là kết hợp vô cùng ăn ý. Một người đem độc vụ phong toả đường đi của Ám Kim Sư Hổ, người con lại thì xuất ra đại chiêu giải quyết.
Nhưng mà nói thế nào thì Ám Kim Sư Hổ cũng là một đầu linh thú cấp sáu. Cho dù là bị thương thì nó cũng mang lực lượng cực kỳ cường đại. Đặc biệt là những lúc ở bờ vực sinh tử thì tiềm năng của nó lại được phát huy đến cực hạn.
Biết bản thân hôm nay khó mà an toàn chạy trốn, nó không cam lòng rống lên một tiếng sau đó lộ ra sự điên cuồng. Ô quang bành trước, chữ “Vương” trên trán lần nữa loé lên. Thú kỹ mạnh nhất của Ám Kim Sư Hổ lần nữa được phóng ra.
Bởi vì một đòn này xem như là đồng quy vu tận cho nên Ám Kim Sư Hổ cơ hồ vận dụng toàn bộ lực lượng của mình. Sùng Si và Ôn Thần hiển nhiên không ngờ được trước khi chết mà đầu linh thú này vẫn mạnh mẽ chống trả như vậy.
Sùng Si bởi vì đằng xa khống chế nên may mắn chỉ bị Ám Kim Khủng Trảo cắt đứt một bên vai trái.
Thế nhưng Ôn Thần thì không được tốt số như vậy. Vừa nãy hắn cơ hồ đã thi triển đại chiêu lại thêm trong người trúng độc nên nguyên lực hao hụt gần như tất cả. Chính vì vậy mà khi Ám Kim Khủng Trảo lao tới, hắn đã chẳng còn chút khí lực nào mà né tránh. Thân thể hắn cứ như thế bị mẫn diệt, hoá thành vô số khối thịt rơi xuống mặt đất trông vô cùng kinh khủng.
Sùng Si nén đau nhìn lấy xung quanh. Cảnh vật nơi đây có thể dùng hai chữ “hoang tàn” để hình dung. Cây cối ngã rạp, khí hủ thực lan tràn khắp nơi bị cơn gió hiu hiu thổi cho tiêu tán.
“Aaaaaa!”
Sùng Si ngửa mặt lên trời gào thét. Vốn dĩ kế hoạch của hắn đã vô cùng thuận lợi nhưng không biết ở đâu ra một tên tiểu tử xấu xí làm hỏng. Cả một đoàn người của Vạn Độc Môn rời đi lần này chỉ còn mình hắn sống sót. Thảm trạng này phải nói là từ rất lâu rồi chưa có xảy ra.
Sùng Si nén đau đem thi thể của Ám Kim Sư Hổ cùng Ôn Thần bỏ vào trong chỉ giới. Linh thú cấp sáu dù đã chết nhưng giá trị vẫn tương đối cao, ít nhất thì với nó hắn có thể xem như thu hoạch được một chút. Còn về phần đồng môn thì đương nhiên phải bàn giao lại cho tông môn làm minh chứng cho bản thân đã cố gắng hết sức.
Làm xong tất cả những chuyện này, Sùng Si mới bắt đầu đầu dùng đan dược cầm cự vết thương. Dù là như vậy, cơn đau vẫn khiến hắn nhịn không được mà co mặt. Nghĩ tới việc kế hoạch hoàn hảo bị một kẻ vô danh phá hỏng lại khiến hắn nhịn không được mà rống lên: “Tiểu tử thối. Một khi ta tìm được, ta nhất định đem ngươi chém thành nghìn mảnh.”
“Không cần phải tìm. Lão tử tới đây.” Đúng lúc này, một âm thanh như cười mà không cười chợt vang lên khiến Sùng Si giật mình quay lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT