Ngay khi Mạc Thiên Sinh còn chưa biết phải làm thế nào với Trình Cân đang bị treo trên thân cây thì một đạo hắc tuyến từ trong bóng đêm lao tới ngay bên cạnh. Thiếc Nha Thương đâm thẳng xuống mặt đất cách hắn tầm một thước.
“Thiên Sinh. Giết hắn.” Cùng lúc ấy, Trác Phàm cũng chầm chậm đi tới vẻ mặt bình thản nói nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm vô tận.
“Sư phụ…”
“Giết hắn. Ngay cả một kẻ ức hiếp, sỉ nhục mình mà ngươi cũng không xuống tay được thì đừng nghĩ tới việc trở thành tu giả. Ta không có một đồ đệ ngu ngục, hèn mọn như thế.”
Mạc Thiên Sinh nghe được, thân thể bất giác run lên. Hắn nhìn Trình Cân rồi lại quay sang Thiếc Nha Thương nhưng không có động tác gì. Ánh sáng ảm đạm của vầng nguyệt khuyết tại thời khắc ấy dần dần bị một tầng mây đen giấu đi cũng che đậy đi gương mặt chuyển sang trắng bệch của hắn.
Không gian lúc này như bị ngưng kết, hàng loạt những suy nghĩ thoáng qua trong Mạc Thiên Sinh. Đầu hắn lúc này chỉ còn lại tiếng “ong ong” như chuông chùa xen lẫn thanh âm của quạ kêu trong đêm tối. Hắn hoảng loạn, chân tay bắt đầu lóng ngóng nhưng thân thể lại cứng ngắt như pho tượng không cách nào di chuyển dù chỉ một chút.
Nhìn Mạc Thiên Sinh chần chừ như vậy nhưng Trác Phàm không hề có ý định can thiệp. Muốn trở thành tu giả không chỉ đơn thuần tại tu luyện mà còn phải giẫm đạp trên thi thể của kẻ khác. Tại thế giới thực lực vi tôn như vậy, một thiếu niên đơn thuần như Mạc Thiên Sinh làm sao đủ khả năng đứng lên.
Cho nên việc đầu tiên Trác Phàm muốn chính là để Mạc Thiên Sinh nhận ra con đường mà hắn lựa chọn tàn khốc đến thế nào.
Một thanh kiếm rèn ra nhưng lại không nhuốm máu thì cũng chỉ là phế phẩm. Nếu ngay cả một kẻ sắp chết như Trình Cân cũng chẳng thể xuống tay nổi thì Trác Phàm đương nhiên sẽ lựa chọn buông bỏ Mạc Thiên Sinh. Hắn còn rất nhiều thứ phải làm nên không muốn lãng phí thời gian như vậy.
Tuy là vậy nhưng Trác Phàm vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi biểu hiện của Mạc Thiên Sinh. Bất quá, đã hơn một khắc trôi qua nhưng đồ đệ này của hắn vẫn chưa có động tác gì.
Trác Phàm thở dài một tiếng, vừa định lên tiếng thì Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên đi tới bên cạnh Thiếc Nha Thương. Đôi tay non nớt chầm chậm đưa ra sau đó dùng lực rút lấy thanh thương.
Có lẽ lúc trước Trác Phàm dùng lực đạo khá mạnh nên một phần ba thân thương bị cắm xuống đất, Mạc Thiên Sinh phải dùng hết sức mới có thể rút ra. Hắn loạng choạng suýt nữa ngã nhào ra sau nhưng cuối cùng vẫn lấy được thăng bằng.
Trình Cân hiện tại đã trọng thương lại còn bị ghim trên thân cây hồi lâu, mất máu quá nhiều. Hiện tại hắn chỉ còn không tới nửa cái mạng chỉ đành thoi thóp nhấc mí mắt nhìn Mạc Thiên Sinh đang cầm Thiếc Nha Thương đi tới. Lúc trước hắn kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại hèn mọn bấy nhiêu, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi.
Mạc Thiên Sinh vừa đi, trên người lại nhiều hơn một phần trầm trọng, ánh mắt của theo đó cũng thay đổi, trở nên sắc bén hơn. Mỗi bước tiếp cận, sát khí trên người hắn sẽ dần bộc phát dữ dội hơn.
Trác Phàm đứng ở một bên nhìn xem, trong mắt lộ ra tinh quang. Rất rõ ràng, biểu hiện của Mạc Thiên Sinh khiến hắn hài lòng.
“Viên đá thô này ít ra vẫn còn hữu dụng.” Trác Phàm nghĩ thầm trong bụng.
“Tha…cho…ta!”
Trình Cân nhìn thấy Mạc Thiên Sinh đi tới lại càng sợ hãi. Hắn run rẩy thân thể muốn nhanh chóng bỏ chạy nhưng việc này chỉ làm cho vết thương càng trở nên nặng hơn. Mặc dù đau đớn lan ra khắp cơ thể nhưng khi đối mặt với cái chết, hắn vẫn là không cảm nhận được. Thứ đáng sợ hơn bây giờ chính là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang tiếp cận.
“Muốn nhất kích tất sát linh thú thì phải công kích vào yếu điểm của nó. Con người cũng không riêng gì như vậy.”
Tâm trí của Mạc Thiên Sinh đang trở nên mơ hồ. Trong ý chí muốn giết Trình Cân, hắn ẩn ẩn (như có như không) nhớ lại lời của Trác Phàm ở trên đường.
Theo đó, Thiếc Nha Thương trên tay dần được nâng lên. Sau một tiếng thét lớn, Mạc Thiên Sinh lập tức dùng toàn lực đâm thẳng vào ấn đường của đối phương.
Cái trán của Trình Cân ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng, máu tươi từ bên trong chảy ra phun thẳng lên thân thể của Mạc Thiên Sinh. Đôi mắt của hắn sau đó cũng dần ảm đạm vô quang, bàn tay liên tục vùng vẫy lúc này đã triệt để buông xuống.
Mạc Thiên Sinh sau khi đắc thủ liền hô hấp dồn dập, lui về sau bốn năm bước rồi ngã khuỵu xuống. Hắn hoảng loạn nhìn xuống đôi bàn tay cùng quần áo dính đầy máu mà run run.
“Ta giết người. Ta vậy mà đã giết người.” Mạc Thiên Sinh lạc giọng la lên một tiếng sau đó mất ý thức mà ngất đi.
Trác Phàm thở dài bước tới nhìn đồ đệ của mình đang nằm ở đó với gương mặt vẫn còn rối loạn, lẩm bẩm: “Muốn đi theo con đường này thì sớm muộn gì ngươi cũng phải đối mặt với cảnh tượng máu chảy thành sông. Chuyện này cũng không trách ta được.”
Nói xong, Trác Phàm liền mang theo Mạc Thiên Sinh trở về tiểu trấn.
Khoảng một giờ sau, tại nơi mà thi thể Trình Cân bị đóng trên thân cây bỗng nhiên xuống hiện thêm hai bóng người. Bọn chúng đều mang trang phục màu đen đôi mũ vành rộng có khăn che không thấy gương mặt. Một trong số đó nhìn về phía Trình Cân kinh ngạc lên tiếng, giọng khàn khàn: “Là đệ tử của Vạn Độc Môn có tu vi Trúc Cơ Điên Phong. Chẳng lẽ là người của Hoàng Dược Cốc giết?”
Người còn lại suy nghĩ một chút rồi lắc đầu phản đối, giọng thanh lãnh: “Hẳn là không phải. Hoàng Dược Cốc làm sao có khả năng ra tay tàn độc đến như vậy, đây rõ ràng là thủ đoạn của tu giả Ma Đạo.”
Người giọng khàn quan sát thi thể của Trình Cân một chút rồi lại lên tiếng: “Bên cạnh thanh phi lao ghim trên ấn đường xuyên qua thân cây còn có dấu vết như một mũi thương đâm hụt, lại rất nông không giống với một kẻ đủ khả năng giết tu giả Trúc Cơ. Dường như có đến hai người ở đây khi hắn chết.”
“Ngươi quan tâm làm cái gì, cứ rút linh hồn của hắn ra là được rồi.” Người giọng thanh lãnh gắt lên.
“Ta chỉ là muốn phân tích nguyên nhân cái chết một chút mà thôi.”
Cãi lại một tiếng như người khàn giọng vẫn lấy trong nhẫn trữ vật ra một chiếc bình ngọc nhỏ sau đó niệm chú. Chỉ thấy từ trong thân thể Trình Cân bỗng nhiên hiện ra một quang cầu màu xanh nhạt.
Đến khi nó rơi vào trong chiếc bình thì người áo đen còn lại lập tức vung tay đem thi thể Trình Cân thu lại đồng thời bắn ra ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ giấu vết. Tác phong của hắn cực kỳ thuần thục, tựa hồ đã làm việc này không biết bao nhiêu lần.
“Hôm nay đúng là bội thu, bình thường đều là mấy tên Tụ Khí quèn giờ lại còn có thi thể của ba tên tu giả Trúc Cơ.” Người giọng khàn cười hắc hắc nói.
“Có cái gì mà tự hào? Chỉ là một tên Trúc Cơ, ngươi làm như thu được thi thể của tu sĩ cảnh giới Thiên Huyền không bằng.”
“Ngươi đừng có làm mất hứng như vậy. Cao thủ cảnh giới Thiên Huyền là kẻ mà hai chúng ta có thể đối phó được sao? Lại nói, bình thường chỉ khi Hoàng Dược Cốc cho đệ tử lịch luyện mới có tu sĩ Trúc Cơ cùng Đoán Cốt xuất hiện. Bây giờ vẫn còn nửa tháng lại kiếm được ba cái, đây không phải là bội thu thì là gì. Đáng tiếc chúng ta đến chậm một bước nên không biết kẻ giết ba tên đệ tử của Vạn Độc Môn này là ai.”
“Đi thôi, làm tốt công việc của chúng ta là được. Người này là ai cũng không phải hai kẻ mới trùng kích thành công cảnh giới Đoán Cốt chúng ta có thể động vào.”
Ở một bên khác, Trác Phàm hiển nhiên không hề biết sự việc phía sau sẽ như thế nào. Theo suy đoán của hắn, một thi thể phơi thây tại Hoàng Liên Sơn không sớm thì muộn cũng vào bụng linh thú mà thôi.
Ngày hôm nay, Mạc Thiên Sinh lần đầu tiên lộ ra sát khí khiến Trác Phàm có chút hài lòng. Mặc dù kết quả vẫn là hắn tự tay giết chết Trình Cân nhưng trong lúc hoảng loạn, Mạc Thiên Sinh hiển nhiên nghĩ bản thân đã hạ sát đối phương.
Trác Phàm biết, với sức lực của Mạc Thiên Sinh không cách nào một kích giết được Trình Cân. Dù sao đối phương cũng là tu sĩ Trúc Cơ, ngay khi bị tấn công sẽ theo bản năng mà dùng nguyên lực hộ thể. Chính vì vậy hắn đã âm thầm chuẩn bị một thanh phi lao khác.
Đối với việc này, Trác Phàm khẳng định là sẽ khư khư giấu đi, cứ khiến Mạc Thiên Sinh cho rằng bản thân đã nhuốm máu kẻ khác cũng là một việc tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT