Mặt trời len lỏi qua bình nguyên, khuất sau dãy núi tưởng chừng dài vô tận che mất tầm mắt. Chẳng qua là đối với những kẻ ở trên đỉnh Thanh Phong Sơn, ánh sáng kia tựa hồ vẫn còn chưa tắt hẳn.
Trác Phàm hai tay huy động thiếc côn, từng động tác dứt khoác vô cùng. Mỗi một bước di chuyển đều được hắn dồn chấn cước mạnh mẽ, dù không có nguyên lực nhưng vẫn phát ra phong mang vù vù.
Trong khoảng thời gian này, hắn ngoại trừ tu luyện tinh thần, luyện chế ám khí ra còn có tự mình sáng tạo một bộ võ kỹ tên là Bát Quái Thập Nhi Thức. Về cơ bản, bộ côn pháp này mô phỏng theo Bát Quái Du Thân Bộ mà hắn từng học trước đây, kết hợp với Thiếc Côn tạo thành.
Theo suy tính của Trác Phàm, một khi đối thủ rơi vào lĩnh vực của bản thân thì trừ phi có tốc độ của cao thủ Thiên Huyền ra thì rất khó khăn thoát khỏi sự thao túng của hắn. Tất nhiên đây chỉ là phán đoán một chiều, muốn kiểm chững thì vẫn còn có người thí nghiệm mới được.
Trong khi đó, tại tảng đá cách đó không xa, Mạc Thiên Sinh vẫn đang đả tọa minh tưởng. Trải qua một ngày luyện tập, quần áo của hắn đã dính đầy bụi bẩn, mái tóc gọn gàng ban sáng giờ này trở nên rối bù, mơ hồ còn có vài vết máu còn vương.
Bên cạnh Mạc Thiên Sinh là Tiểu Dạ đang nằm chổng vó. Bốn chân của nó run rẩy, cái lưỡi thè ra một cách mệt nhọc. Thi thoảng, ánh mắt của nó lại nhìn về phía Trác Phàm như đang nhìn một con quái vật.
Thật vậy, những ngày qua Tiểu Dạ và Mạc Thiên Sinh giống như rơi vào địa ngục mà điên cuồng tu luyện. Đối thủ của cả hai không ai khác lại chính là Trác Phàm.
Mà lại, khác với thường ngày, Trác Phàm mỗi khi xuất thủ đều cực kì nặng tay tưởng chừng như không đánh cho tàn phế thì sẽ không dừng lại.
Bất quá, dưới sự ép thúc mạnh mẽ như vậy của Trác Phàm cũng đã mang lại không ít chỗ tốt. Điển hình chính là Tiểu Dạ đột phá thành linh thú cấp ba. Trên thực tế, điều này một phần cũng là nhờ tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh có tiến triển.
Giờ đây, Tiểu Dạ đã có chiến lực của một tu giả Trúc Cơ. Có điều vừa mới đột phá, vẫn cần rất nhiều thời gian để làm quen.
Còn như Mạc Thiên Sinh giờ này khắc này đang toàn lực vận chuyển nguyên lực. Trận đấu ở Mạc gia, hắn phải sử dụng tất cả những gì bản thân có, từ bộ pháp đến ám khí từ đó có dấu hiệu đột phá. Lại thêm mấy ngày cùng Trác Phàm tu luyện, cuối cùng hôm nay hắn đã bắt đầu xung kích.
Dưới Thần Nhãn của Trác Phàm, chỉ thấy đan điền của Mạc Thiên Sinh đang không ngừng tán khai nguyên lực như hóa thành kênh nhỏ xung kích qua tất cả các huyệt đạo trên cơ thể.
Chẳng qua là hắn muốn đột phá so với người thường còn tương đối khó khăn. Phải mất trên dưới chục lần, một huyệt đạo mới được thông suốt nhưng hắn không hề từ bỏ mà ngay lập tức tiến tới cái thứ hai.
Từng khỏa mồ hôi lớn như hạt đậu liên tục chảy xuống từ trán qua gương mặt rồi đọng lại ở cái cằm. Y phục trên người cũng đã ướt đẫm nhưng Mạc Thiên Sinh chưa từng từ bỏ.
“Gào!”
Giống như khích lệ, Tiểu Dạ bật người ngồi dậy nhìn Mạc Thiên Sinh kêu khẽ một tiếng. Bởi vì có khế ước Hồn Sủng, nó đương nhiên cảm nhận được chủ nhân đang gặp khó khăn như thế nào. Chỉ là chuyện đột phá nó không giúp gì được cho hắn nên chỉ đành tiếp tục nằm xuống nhắm mắt.
Mới đó đã ba canh giờ trôi qua, lúc này sương đã phủ kín đỉnh núi Thanh Phong, chỉ dùng mắt thường thì không thể nhìn thấy mười trượng ở phía trước. Có điều len lỏi đâu đó vẫn có một tầng hào quang rực rỡ giữa đêm.
Toàn thân Mạc Thiên Sinh phát ra bạch quang, ngay tại đan điền càng là sáng lên rực rỡ. Bất chợt, hắn mở mắt, tử quang tạo thành hai đạo xạ tuyến chiếu rọi đồng thời thân thể oanh minh một tiếng thanh thúy.
“Thành công!”
Trác Phàm khẽ gật đầu một cái rồi bước đi tới. Bên cạnh Tiểu Dạ cũng vội nhảy cẫng lên hướng mặt của Mạc Thiên Sinh mà điên cuồng liếm láp. Có điều vừa mới đột phá, chất dơ bẩn trào ra khắp người khiến cho nó vừa liếm được vài cái đã quay đi làm động tác như muốn nôn mửa đến nơi.
Mạc Thiên Sinh lắc đầu nhìn Tiểu Dạ sau đó đứng dậy ôm quyền với Trác Phàm.
“Sao thế? Vừa mới đột phá nhưng vẻ mặt có vẻ không vui?” Trác Phàm nghi ngờ hỏi.
Mạc Thiên Sinh lắc đầu đáp: “Không phải đệ tử không vui, chỉ là tốc độ này thật sự quá chậm.”
Trác Phàm gật gù, gương mặt tiếc nuối nói: “Đúng là rất chậm. Nếu lúc ấy ngươi dùng viên đan dược thập phẩm kia của hai tên đạo sĩ Kiếm Lai Tông thì hẳn là bây giờ đã đột phá tới Trúc Cơ rồi.”
“Sao đệ tử có thể làm thế chứ.”
“Không phải sao? Vốn dĩ viên đan dược ấy chính là bọn chúng dành cho ngươi. Nếu như ngươi muốn thì…”
Mạc Thiên Sinh lần đầu tiên cắt lời Trác Phàm: “Sư phụ. Mục đích của ta khi trở thành tu giả không phải là như thế.”
“Không ư? Chẳng phải ngươi muốn tu luyện chính là để gỡ cái danh phế vật hay sao?”
Câu hỏi của Trác Phàm như xoáy sâu vào vấn đề của Mạc Thiên Sinh vậy mà hắn chỉ bình thản gật đầu: “Không sai. Trước đây ý nghĩ của đệ tử chính là như vậy.”
“Còn bây giờ?”
“Còn bây giờ thì khác.”
Mạc Thiên Sinh đem Kim Cang Thương thu hồi vào chỉ giới, ánh mắt nhìn vào con đường mòn dẫn hướng trở về Thương Hội rồi nói: “Bây giờ, đệ tử chỉ muốn trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ người thân một cách chu toàn.”
“Cho dù phải đạp lên khô cốt, lội qua huyết hà sao?”
“Đúng thế.”
Mạc Thiên Sinh không chút do dự đáp lời: “Chỉ cần bọn họ bình an, cho dù có là kẻ thù không thể địch lại, đệ tử vẫn sẽ liều mạng đến cùng.”
“Ấu trĩ.”
Trác Phàm cười khẩy một tiếng rồi nói: “Ngươi có biết vì sao cùng một tu vi nhưng ma đạo lại mạnh hơn chính đạo hay không?”
Không đợi Mạc Thiên Sinh trả lời, Trác Phàm lại giải đáp: “Chính bởi vì đám tu giả tự xưng là chính đạo có quá nhiều thứ để bảo vệ khiến cho nó trở thành gánh nặng của bản thân. Còn như tu giả ma đạo thì làm gì có cái gì đáng để trong lòng. Thứ chúng cần chính là bằng mọi cách giành được thắng lợi mà thôi.”
“Đệ tử đồng ý với người ở điểm này.”
Trước sự nghi hoặc của Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh lộ ra vẻ mặt kiên quyết nói: “Nếu như ngay cả một thứ để bảo vệ đến cùng cũng không có, vậy thì chúng ta tu luyện rồi mạnh lên để làm gì? Thỏa mãn thứ gọi là huyết tính ư? Không. Sau cùng nó vẫn chỉ là một thứ vô bổ, khiến người ta dần dần lầm đường lạc lối.”
Mạc Thiên Sinh nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt tỏa ra vô tận tinh quang: “Đệ tử hỏi sư phụ, nếu như không có thứ gì để bận tâm, tại sao ngươi lại tìm mọi cách đến Thánh Vực.”
Lần này đến lượt Trác Phàm trầm mặc. Hắn không thể phản bác được gì trước câu trả lời thuyết phục của Mạc Thiên Sinh. Chẳng phải hắn muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ quá cố, muốn tìm lại thê tử trùng sinh nên mới tu luyện để xông lên Thánh Vực hay sao?
Như nhìn ra được sự bối rối của Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh nhân cơ hội đó nói tiếp: “Đệ tử không biết trước đây sư phụ đã trải qua những gì. Đối với đệ tử mà nói, thứ để bảo vệ không phải là gánh nặng mà là động lực để đệ tử tiến lên.”
Ngay lúc ấy, một cơn gió chợt thổi qua làm tán cây vang lên những tiếng xạc xào. Dưới bầu trời đầy sao, sương mù như bị thổi bay đi mất để con đường trở về trấn trở nên rõ ràng hơn.
Trác Phàm thở dài một tiếng rồi nhìn Mạc Thiên Sinh một cách nghiêm túc hỏi: “Ngươi có chắc là bản thân sẽ làm được?”
“Đệ tử xin thề không còn gì có thể chắc chắn hơn.”
“Cho dù bị người khác truy sát không chốn dung thân, phải tự tay giết chết hàng trăm, hàng vạn người để cho người ngươi muốn bảo vệ được sống sót.”
“Nếu đó là điều cần thiết.”
Trước ánh mắt kiên định của Mạc Thiên Sinh, Trác Phàm khẽ gật đầu. Trên gương mặt giãn ra, khóe miệng nặng thành một đường cong hài lòng: “Sáng sớm ngày mai, đến tìm ta.”
Nói rồi, Trác Phàm quay người xuống núi.
Mạc Thiên Sinh nhìn theo bóng lưng ấy, biết bản thân đã có thuyết phục được sư phụ của mình, thế là xúc động đến thân thể run lên cầm cập, những đau đớn mệt mỏi cả ngày nay như thoáng chốc tiêu tan. Chỉ có Tiểu Dạ ở một bên nghiên đầu nhìn hắn, tựa hồ không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT