Tôi trải qua những ngày còn lại của kì nghỉ vô cùng yên bình, không phải đi đánh yêu cũng không bị bắt cóc càng không phải phục vụ tên chủ nhân chết tiệt.
Tôi hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi coi phim cứ thế cũng đến ngày tựu trường.
Sau hơn hai tháng tôi bắt đầu thấy nhớ bọn trong lớp rồi, mà không hiểu sao tôi còn nhớ luôn thầy cô nữa cơ, ngay cả bàn ghế cảnh vật trong trường tôi cũng thấy nhớ.
Chắc có lẽ năm nay là năm cuối rồi nên tôi đặc biệt có cảm xúc dạt dào hơn mấy năm trước.
Tôi mang bộ dạng phấn khởi bước vào lớp, ba năm cấp ba tôi đều học cùng một lớp cùng một chủ nhiệm.
Đây cũng là quy định của trường tôi, mà thật ra tôi thấy như vậy rất tốt tình cảm thầy cô bạn bè lâu dần thân thiết biết bao.
" Chào!!! Nghỉ hè vui không?"
Tôi vừa cười vừa nói lớn, có vẻ tôi đến hơi sớm nên trong lớp có tầm mười người thôi.
Tụi nó đang cùng chụm đầu lại nói cái gì đó với nhau, không đứa nào thèm đáp lại tôi cả.
Mới ngày đầu năm học thôi không biết có chuyện gì mà cả đám lại túm tụm như vậy.
Tôi tiến lại gần hơn cố đưa đầu mình vào nghe thử.
Ở chính giữa là Đức Cường, không biết nó nói gì mà những đứa khác đưa khuôn mặt khó tin nhìn nó, vài đứa lộ ra biểu cảm sợ hãi nữa.
" Mày xạo đúng không?"
Một đứa lên tiếng tôi nhận ra ngay đó là thằng Thành Sang lớp trưởng, lập tức có vài đứa cùng phụ họa theo nó.
" Chắc nó xạo đó!"
" Chứ gì nữa!"
" Có thật thì sao tụi tao không biết mà mày biết?"
Đức Cường có vẻ cáu vì không ai tin, nó đập mạnh vào bàn rồi đưa tay lên.
" Tao thề tao mà nói xạo là ra đường..."
Nó chưa kịp thề thốt xong thì Xuân Đào bên cạnh cầm cặp đập mạnh vào vai nó.
" Vậy cũng thề mày điên hả?"
Đức Cường ôm vai đưa ánh mắt uất ức nhìn Xuân Đào, đoạn nó nhìn ra cửa lớp mắt sáng ra như thấy cứu tinh, vội reo lên.
" Ê Minh Đạt! Mày lại đây nói tụi nó nghe đi!".
Cả đám cùng đưa mắt nhìn Minh Đạt, tôi không hiểu chuyện gì nhưng cũng tò mò nhìn theo.
Minh Đạt không thèm đáp lại tiếng kêu của Đức Cường, khuôn mặt nó vô hồn ngồi xuống chỗ của mình.
Cả đám cùng nhìn nhau khó hiểu rồi nhìn Đức Cường, nó cười ngại ngùng tới chỗ Minh Đạt, nó nhẹ chạm vào vai thằng bạn thân mình rồi nói.
" Mày sao vậy? Tao đang kể chuyện hôm đó tao với mày thấy đó, mày nói gì với tụi nó đi".
Minh Đạt bất ngờ run rẩy rồi nó cúi gầm mặt xuống, thái độ kì lạ của nó thu hút những đứa còn lại.
Tụi nó cùng vây quanh bàn nó.
" Nè! Mày không sao chứ?"
" Minh Đạt!"
" Mày nói gì đi!"
" Ổn không?"
Vài đứa hỏi, vài đứa thử lay người nó, nhưng nó không phản ứng gì cả.
" AHHH! TAO KHÔNG BIẾT GÌ CẢ!"
Bất ngờ Minh Đạt hét lớn rồi chạy khỏi lớp học, Đức Cường vội chạy theo nó.
Bỏ lại cả đám trong lớp thêm mấy đứa mới bước vào hoang mang nhìn theo.
Tôi tóm lấy Xuân Đào rồi hỏi thăm tình hình lúc nãy Đức Cường nói cái gì.
Khuôn mặt của Xuân Đào trầm xuống nhưng nó cũng ngồi xuống hạ giọng kể tôi nghe.
Một câu chuyện mà tôi không thể nào tin được.
" HẢ! MÀY NÓI THẦY PHONG CHỦ NHIỆM CH..."
Tôi hét lên thì bị nó bụm chặt lấy miệng.
" Suỵt! Thằng Đức Cường nó kể chứ tao không biết.
Mày đừng có la lỡ không phải thì sao?"
Tôi gật đầu với nó, xong hạ giọng.
" Mày nói thầy chủ nhiệm bị ma nhập rồi ch...!chết...!rồi hả?"
Nó vội sửa lại lời tôi.
" Thằng Đức Cường nói".
Tôi gật đầu với nó thêm lần nữa rồi cố gắng tiếu hóa tin tức khó tin mà nó nói với tôi.
Một lúc sau tôi lại hỏi.
" Nhưng mà...!nếu thầy chết sao chỉ có thằng Đức Cường với Minh Đạt biết thôi".
Nhà thầy chủ nhiệm vốn ở dưới quê rất xa, thầy ở trọ gần trường mà Đức Cường và Minh Đạt có ở gần trường đâu.
Trong khi Thành Sang lớp trưởng mới ở gần trường mà nó còn không biết.
Không lẽ nó dám đem chuyện này ra đùa giỡn? Mặc dù bình thường nó cũng hay kiếm trò quậy phá nhưng đem cả chuyện tính mạng của thầy ra để làm trò thì chắc nó không dám đâu.
Với biểu hiện kì lạ của Minh Đạt vừa rồi nữa, nó như sợ hãi cái gì vậy.
Xem ra thật sự hai đứa nó đã thấy cái gì đó mới như vậy.
Một lúc sau tiếng chuông vào lớp vang lên Đức Cường dẫn theo Minh Đạt về.
Đức Cường ái ngại cười cười nhìn cả lớp, còn Minh Đạt lại đưa ra bộ dạng mất hồn mặc kệ mấy đứa trong lớp hỏi han.
Có vẻ tin đồn đã lan ra cả lớp nên không hẹn mà cùng nhau nhìn chằm chằm ra cửa.
Ngày đầu năm luôn là chủ nhiệm sinh hoạt với lớp mình, nên để biết chuyện thật hay không thì xem thử ai bước vào lớp.
Nếu là thầy Phong đương nhiên thằng Đức Cường nói dối còn nếu là thầy cô khác đến nhận lớp này thì là nó nói thật rồi.
Cũng không đợi cả lớp đợi lâu, một thân ảnh quen thuộc nhanh chóng tiến vào.
Là cô Thu Thủy dạy toán chủ nhiệm lớp A1 kế bên.
Cô cầm theo cây thước dài quen thuộc của mình bước thẳng tới bục giảng, gõ cây thước lên chiếc bảng lớn để ngăn tiếng bàn luận bên dưới.
Đợi khi ổn định được trật tự tình hình rồi thì cô mới lên tiếng.
" Thầy Phong của tụi em bị bệnh rồi, thầy ấy xin về quê chữa bệnh một thời gian.
Cho nên lớp tụi em sẽ có chủ nhiệm tạm thời".
Cô Thu Thủy đưa tay về phía cửa, một thầy giáo bước vào mà theo đó là tiếng xuýt xoa của mấy đứa con gái trong lớp.
Phải nói thầy giáo này còn rất trẻ hơn nữa tôi chưa bao giờ nhìn thấy cả, có vẻ là giáo viên mới về trường, và điều quan trọng là thầy vô cùng điển trai.
Cô Thu Thủy gõ thước vào bảng lớn một lần nữa để ngăn tiếng hú hét bên dưới.
" Đây là thầy Nhất Hoàng, thầy ấy mới về công tác trường của ta.
Đây cũng là lần đầu tiên thầy nhận chủ nhiệm nên cô sẽ phụ giúp thầy trong thời gian đầu.
Các em đừng có mong mà quậy phá".
Cô nhấn mạnh câu cuối rồi nhiêm túc nhìn vào từng đứa nghịch nhất lớp.
Cô Thu Thủy cũng là cô dạy môn toán của lớp tôi nên cô luôn hiểu rõ tình hình của lớp.
Có vẻ trường thiếu giáo viên nên mới để một người mới làm chủ nhiệm.
" Được rồi cô trả lớp lại cho thầy Nhất Hoàng để hai bên làm quen với nhau, nếu thầy có gì cần thì cứ tìm tôi, tôi chủ nhiệm lớp A1 sát vách nè".
Thầy Nhất Hoàng mỉm cười gật đầu rồi tiễn cô Thu Thủy ra ngoài.
Cả lớp lại rơi vào tình trạng ồn ào.
" Nè thầy đẹp trai quá!"
" Đúng rồi, đúng rồi!"
" Thầy Phong bị bệnh kìa, đứa nào nói chết?"
" Tao không biết!"
" Mày nghĩ thầy thích mẫu con gái nào hả?"
" Chắc chắn không phải kiểu như mày".
" Ê tao không ghẹo mày nha thằng kia".
" Không biết thầy Phong bệnh gì ha?"
" Tao thấy nhớ thầy Phong quá".
" Mà quê thầy ở đâu?"
....
Cả lớp tràn đầy những tiếng nói xôn xao mà câu chuyện cũng chỉ xoay quanh giữa thầy Phong và thầy chủ nhiệm mới.
Thầy Phong đột ngột nghỉ bệnh hơn nữa đúng lúc Đức Cường mới nói nó thấy thầy chết rồi.
Không phải kì lạ lắm sao? Tôi tin rằng Đức Cường và Minh Đạt thật sự thấy cái gì đó và hơn hết chuyện của thầy Phong không hề bình thường chút nào.
Có thể do dạo gần đây tôi mới được khai phá một thế giới mới gặp nào yêu chuột yêu mèo.
Lại còn có thêm một chủ nhân không rõ loài gì, hơn nữa trong bụng còn chứa cả nội đan nữa.
Nên dù có muốn tôi cũng không thể nhìn sự việc theo góc độ bình thường trước kia được.