Phòng bệnh 202.

Sau khi cấp cứu và truyền nước biển thì hiện tại tình hình nước Tiểu An đã không còn nguy kịch. Cô được chẩn đoán vì kiệt sức mà ngất đi, hơn nữa sức khỏe của cô rất yếu lại dầm mưa lâu vậy sẽ phải mất vài ngày mới tỉnh lại. Nhưng hiện tại thì đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Hạo Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh nắm chặt đôi bàn tay gầy gò của Tiểu An. Chỉ sau mấy ngày cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt đã không còn sức sống như trước.

Âm thanh của tay nắm cửa vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng trong căn phòng. Tiếp theo đó là giọng nói của một nữ y tá.

– Cố tổng! Mời anh theo chúng tôi làm thủ tục.

Hạo Thiên chỉ nghe không đáp. Anh hôn nhẹ lên tay Tiểu An rồi theo y tá làm thủ tục.

Cửa phòng bệnh không được đóng chặt mà chỉ khép khờ. Bên ngoài xuất hiện bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng. Ánh mắt anh nhìn về phía người con gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh đầy đau đớn xen lẫn căm hận.

– Bác sĩ Đạt! Anh làm gì ở đây vậy?

Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai khiến Tiến Đạt giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh. Anh lắc đầu nhìn đồng nghiệp của mình rồi mỉm cười.

– Không có gì. Cho tôi hỏi, có phải cậu là bác sĩ phụ trách bệnh nhân phòng bệnh này không?

Vị bác sĩ kia nhìn vào phòng bệnh rồi ậm ừ vài tiếng.

– Cũng không hẳn là phụ trách, Tôi chỉ đi theo để giúp đỡ trưởng khoa thôi.

– Bệnh nhân này bị gì mà vào đây?

– Cô ta bị suy nhược cơ thể nghiêm trọng. Lúc được đưa vào đây thì nghe nói đã bị dầm mưa mấy tiếng đồng hồ cộng thêm thể trạng yếu nên chắc phải mất mấy ngày mới tỉnh lại.

– Ra là vậy!

Tiến Đạt đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh. Sự dịu dàng dành cho Tiểu An hiện rõ trong từng cử chỉ của anh, nó rõ ràng đến mức người đứng kế bên cũng có thể nhận ra được.

– Anh và bệnh nhân này có quan hệ gì sao?

Tiến Đạt cười trừ lắc đầu.

– Không. Tôi chỉ đang thắc mắc vì sao bệnh nhân này lại được đích thân trưởng khoa phụ trách.

– À, nghe nói cô ta là vợ của Cố tổng. Người có cổ phần lớn trong bệnh viện nên trưởng khoa mới đích thân làm việc. Thôi đến giờ tôi phải đi khám cho bệnh nhân rồi. Tôi xin phép đi trước.

Vị bác sĩ kia vỗ vào vai Tiến Đạt mấy cái mới rời đi.

Tiến Đạt nhìn xung quanh hành lang nhân lúc không ai để ý liền tay cửa bước vào trong. Anh tiến đến chỗ giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu An.

Ngày cô kết hôn với Hạo Thiên, anh được một người bạn thông báo. Thế nhưng Tiến Đạt lại không xuất hiện trong đám cưới, anh chỉ có thể đứng bên ngoài nhà hàng hy vọng cô có được một cuộc sống hạnh phúc. Bây giờ nhìn Tiểu An trong tình trạng này, Tiến Đạt tự trách bản thân đã không ngăn cản cô lại. Anh cứ nghĩ Hạo Thiên yêu cô thật lòng nhưng những gì đang diễn ra thì hoàn toàn ngược.

Anh đứng dậy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô rồi cẩn thận kiểm tra lại các thiết bị trong phòng bệnh. Trong lúc chỉnh lại dây chuyền nước biển, Tiến Đạt phát hiện trên cánh tay Tiểu An có rất nhiều vết bầm tím. Anh khẽ chau mày khó hiểu rồi tiếp tục kiểm tra bên tay còn lại. Và không chỉ ở tay mà ngay cả cổ của cô cũng có những vết bầm tím, cả cũ và mới đều có.

– Cô ấy bị bạo hành sao?

Câu hỏi ấy nhanh chóng xuất hiện trong đầu Tiến Đạt sau khi nhìn những vết thương trên người Tiểu An. Ban đầu anh chỉ nghĩ cô vì kiệt sức nên mới phải vào bệnh viện nhưng dường như nguyên nhân khiến cô vào đây lại là một điều khác.



Bỗng, bên ngoài chuyển đến tiếng nói chuyện. Tiến Đạt vội vàng rời khỏi phòng bệnh để tránh bị nghi ngờ.

Hạo Thiên bước vào phòng chỉ thấy một mình Tiểu An nằm trên giường bệnh. Anh ngồi xuống kế bên cô ân cần chỉnh lại chiếc chăn đắp ngang ngực rồi lặng lẽ ở bên cạnh cô.

Tiểu An hôn mê như vậy được ba ngày. Trong ba ngày ấy Hạo Thiên luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Nhiều lần quản gia Lục đến đưa cơm vẫn thấy Hạo Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh. Nhớ lúc ông cầu xin Hạo Thiên để Tiểu An vào nhà, anh đã lạnh lùng bỏ ngoài tai vờ như không quan tâm. Vậy mà bây giờ cô sẽ ra chuyện, anh lại là người túc lo âu nhất.

Sang ngày thứ tư.

Phòng bệnh chỉ có một mình Tiểu An cùng với những âm thanh phát ra từ các thiết bị máy móc. Hôm nay Hạo Thiên có một cuộc họp quan trọng ở công ty nên không thể đến chăm sóc cho cô được.

Tiểu An nằm trên giường bệnh, ngón tay trỏ của cô bắt đầu cử động. Hàng lông mày khẽ chau lại, Tiểu An nâng mi mắt nặng trĩu từ từ mở ra.

– Đây là đâu?Truyện Việt

Câu hỏi bỏ ngỏ ấy xuất hiện trong đầu Tiểu An. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhận ra bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Những ký ức trước kia ùa về, cô nhớ bản thân đang quỳ dưới mưa trước cửa biệt thự thì ngất đi. Những gì diễn ra sau đó cô hoàn toàn không biết.

Tiểu An vịn tay xuống giường gắng hết sức ngồi dậy. Tựa lưng vào thành giường, sắc mặt cô đầy mệt mỏi. Cô không biết là ai đã đưa cô đến bệnh viện nhưng nếu không có người ấy thì chắc chắn bây giờ cô đã không nằm ở đây.

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông trong bộ áo blouse trắng bước vào.

Thấy Tiểu An đã tỉnh, anh vội vàng tiến nắm lấy tay cô vui mừng khỏi han.

– Em đã tỉnh rồi sao? Trong người bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?

– Tiến… Tiến Đạt?

Tiểu An ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tiến Đạt. Không phải mấy ngày trước cô đã cắt đứt mọi quan hệ với anh rồi sao? Vậy mà bây giờ hai người lại gặp nhau ở đây hơn nữa còn trong bệnh viện.

– Anh làm gì ở đây? Đừng nói là…

– Không! Anh đang làm bác sĩ ở đây. Nơi này là bệnh viện thành phố. Em được đưa tới đây trong tình trạng suy nhược cơ thể nghiêm trọng.

– Anh là bác sĩ phụ trách tôi?

Tiến Đạt không đáp vậy bởi nếu Tiểu An biết anh không phải bác sĩ phụ trách trọng trách chắc chắn cô sẽ không chọn anh lại ở bên chăm sóc. Tiến Đạt cố lảng tránh câu hỏi của Tiểu An bằng một câu hỏi khác.

– Đây chính là cuộc sống mà em mong muốn sao?

Tiểu An chau mày khó hiểu.

– Anh nói vậy là có ý gì?

– Em chia tay anh để đến với Cố Hạo Thiên. Anh đã từng nghĩ đến việc buông tay bởi anh muốn em hạnh phúc. Nhưng em nhìn xem trên người em toàn là vết thương, những vết thương đó có phải do hắn gây ra hay không?

Những lời Tiến Đạt nói khiến Tiểu An có chút bất ngờ. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng hiểu ra việc đến bệnh viện chắc chắn sẽ bị phát hiện ra những vết thâm trên người. Tiểu An vội vàng kéo tay áo xuống che đi những cách bầm tím ở mu bàn tay. Cô biết Tiến Đạt có ý tốt nhưng cô không thể để anh liên lụy đến chuyện cá nhân.

Tiểu An cúi gằm mặt xuống lắc đầu.

– Những vết thương này đều là do tự tôi gây ra, không phải lỗi của Hạo Thiên.



– Em đừng có một bực bênh vực cho hắn nữa!

Tiến Đạt đột ngột quát lớn khiến Tiểu An giật mình hoảng sợ. Cô chưa bao giờ thấy Tiến Đạt tức giận đến như vậy. Đôi mày giống như lưỡi kiếm chau lại, lời nói của hắn rít qua khẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ. Tiến Đạt thở dài, kiềm chế bản thân tránh việc làm Tiểu An kích động.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, giọng nói trầm thấp đầy ấm áp.

– Tiểu An, nếu như em bị Cố Hạo Thiên bạo hành anh có thể giúp em báo công an để họ can thiệp vào chuyện này. Trong hồ sơ bệnh án của em có ghi lại những vết bầm tím trên cơ thể, đây sẽ là bằng chứng hữu ích tố cáo hắn. Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh nhất định sẽ giúp em thoát khỏi hắn.

– Thoát… khỏi Hạo Thiên?

– Phải! Anh sẽ giúp em thoát khỏi hắn.

Tiến Đạt nắm lấy tay Tiểu An ánh mắt trần đầy hi vọng.

Trong đầu Tiểu An bây giờ đều là suy nghĩ về việc thoát khỏi Hạo Thiên. Những lời nói khi nãy của Tiến Đạt cứ văng vẳng bên tai cô.

Việc thoát khỏi tay Hạo Thiên là điều Tiểu An luôn mong muốn. Nếu như có công an can thiệp, cô sẽ không sợ việc bị bắt trở lại Cố gia nữa. Có pháp luật bảo vệ, cô sẽ an toàn hơn.

Nhưng…

Tiểu An đưa mắt nhìn Tiến Đạt rồi lặng lẽ gỡ tay ra khỏi tay mình. Giọng nói của cô chứa đựng sự tuyệt vọng.

– Xin lỗi! Tôi không thể.

Tiến Đạt như không tin vào những gì mà anh nghe thấy. Đây thực sự là một cơ hội tốt để Tiểu An có thể ly hôn với Hạo Thiên. Nhưng tại sao lại từ chối việc này? Chẳng lẽ cô muốn tiếp tục ở bên cạnh Hạo Thiên chịu đựng đau khổ?

Mặc dù bị Tiểu An từ chối, Tiến Đạt vẫn cố gắng thuyết phục cô thêm lần nữa.

– Em hãy nghe anh nói. Chuyện này chỉ cần công an vào cuộc, em chắc chắn sẽ được an toàn không cần phải sợ bất kỳ ai. Pháp luật sẽ bảo vệ em nên đừng lo lắng đến chuyện bị Cố Hạo Thiên uy hiếp. Có anh ở đây rồi!

– Tiến Đạt! Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây? Hiện tại tôi phải anh đã không quan hệ, anh làm ơn đừng xen cuộc đời tôi nữa.

– Anh chỉ muốn giúp em thoát khỏi Hạo Thiên, thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc này thôi. Em nhìn xem trên người em đã xuất hiện bao nhiêu vết thương rồi? Chẳng lẽ em vẫn muốn tiếp tục sống với hắn?

Tiến Đạt thực sự giúp Tiểu An không chỉ bởi lo lắng cho cô mà anh vẫn còn yêu cô rất nhiều. Tình cảm ba năm dành cho Tiểu An đâu phải nói buông là dễ dàng buông bỏ được. Tiến Đạt hiểu rõ nếu anh nhúng tay vào chuyện này, thì bản thân anh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hạo Thiên hiện đang là nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong bệnh viện, ngay cả giám đốc bệnh viện cũng phải nể mặt. Nếu anh giúp Tiểu An, công việc bác sĩ hiện tại của anh sẽ không còn. Nhưng anh không can tâm để Tiểu An chịu đau khổ. Mất việc thì đã sao? Không có bệnh viện này thì vẫn còn bệnh viện khác. Điều anh quan tâm nhất lúc này chính là sự an toàn của Tiểu An.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao của Tiểu An. Thật lòng mà nói cô rất muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân như chốn địa ngục này nhưng cô không thể làm vậy. Hiện tại của cô vẫn còn trong tay Hạo Thiên. Lần trước chị vì muốn trốn khỏi Cố gia, bố cô đã bị đánh đập rất dã man. Nếu đợt này cô tiếp tục tái phạm chắc chắn hình phạt sẽ tăng lên gấp bội.

Hạo Thiên không phải một người đơn giản, một khi đã muốn thì sẽ làm cho bằng được. Nếu cô đồng ý để Tiến Đạt giúp đỡ, Hạo Thiên chắc chắn sẽ tìm cách làm khó Tiến Đạt. Một mình cô chịu đựng những chuyện này là đủ rồi, cô không muốn liên lụy những người khác đặc biệt là Tiến Đạt.

Cô đã đối xử không tốt với Tiến Đạt, chia tay anh ngay khi hai người chuẩn bị tiến xa hơn. Cô trêu đùa tình cảm của anh đã vậy còn nói những lời làm anh tổn thương. Tình cảm này của Tiến Đạt cô không dám nhận, càng không dám để anh giúp đỡ. Cô khiến anh tổn thương như vậy đủ rồi, những chuyện này cô nên tự mình giải quyết thì hơn.

Bầu không gian tĩnh lặng bao trùm lấy hai người.

Tiểu An im lặng thay cho câu trả lời nhưng Tiến Đạt lại cho rằng cô đang cần thời gian suy nghĩ nên cứ mãi chờ đợi.

Bỗng, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.

Hạo Thiên từ bên ngoài bước vào, nhìn người đàn ông khác đang gần gũi vợ mình anh chỉ cười rồi bước đến.

– Bác sĩ Đạt có vẻ rất quan tâm đến vợ tôi thì phải?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play