Đây là tiệc sinh nhật của người ta đấy, sao bây giờ lại thành thế này rồi?
Giản Nghệ Hân thấy sao mình không dẫn Lâm Thế Kiệt đi quách cho rồi, nhưng ý Lâm Thế Kiệt đã quyết như thế.

Lâm Thế Kiệt và Mộ Long đứng mặt đối mặt, ai đứng xung quanh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ họ.
Nhạc trong phòng bao đã tắt, đèn treo trên trần vừa được.

bật lên, căn phòng tức thì sáng như ban ngày.
Một vài người tự động nhường vị trí, Mộ Long phách lối gác một chân lên bàn trà nhỏ: “Chơi thế nào?”
“Theo luật cũ”
Lâm Thế Kiệt chỉ liếc Mộ Long một cái rồi lạnh lẽo đáp.

Giản Nghệ Hân nhìn hai người nói thế mà chẳng hiểu gì.

Cô muốn bước lên khuyên can, nhưng vốn dĩ là không cách nào.

khuyên nổi...
Huống chỉ, cuộc chiến giữa hai gã đàn ông, một cô gái làm sao nhúng tay vào được?
Mà “theo luật cũ”, “luật cũ” ấy là gì?
Trong khi Giản Nghệ Hân còn đang xoắn xuýt thì tên tóc vàng đã cất tiếng cười nhạo: “Tao bảo chứ, mày còn định đấu bằng quy tắc cũ với cậu Mộ đấy hả? Đừng nói là mày.

không biết cậu ấy “ngàn ly không say” đấy nhé!”
“Hử? Tôi chơi hay cậu chơi vậy?” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng liếc.

†ên tóc vàng, ý bảo cậu ta câm miệng.
Tiếng cười của cậu ta ngưng bặt, vốn còn định nói thêm gì đó thì giờ đã ngoan ngoan ngậm miệng lại.
Bởi vì áp lực mà Lâm Thế Kiệt mang đến thực sự rất đáng sợ...
“Được thôi” Mộ Long bật cười, sai người kêu phục vụ đến.

Nhân viên phục vụ chẳng mất bao lâu đã đưa đến vài bình rượu.
Còn là loại mạnh nhất.
Giản Nghệ Hân nhìn thôi đã nghẹn trân trối.

Chỉ trong chốc lát, người xung quanh đã làm nóng bầu không khí lên.

Trên bàn xếp tổng cộng bốn mươi ly rượu, phân thành hai hàng, liếc nhìn thôi cũng đủ khiến dạ dày nổi axit
Giản Nghệ Hân kéo lấy tay áo Lâm Thế Kiệt: “Lâm Thế Kiệt, anh đừng gây hấn nữa được không? Anh mới xuất viện, không thể uống như vậy được đâu..”
Giọng nói Giản Nghệ Hân nhuốm ý cầu khẩn.

Lâm Thế Kiệt chỉ mới xuất viện có một ngày, làm sao mà chịu đau chịu khổ như thế được.
“Lâm Thế Kiệt, em không cho phép anh hành hạ cơ thể mình như thết” Lần này Giản Nghệ Hân đã nổi giận thật rồi.

Cô biết trong chuyện này là cô đã sai, nhưng Lâm Thế Kiệt đâu thể cứ thế hành hạ bản thân mình?
Lỡ như lại nhập viện thì tính sao?
“Nghệ Hân, em không tin anh sẽ thắng à?” Lâm Thế Kiệt nhếch môi cười, đột ngột hỏi.
Chuyện vốn đâu phải là thế này chứ...
Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, nhưng ánh mắt Lâm Thế Kiệt nhìn cô dường như có đôi chút mong đợi, khiến cô chẳng biết làm gì hơn ngoài đáp lại: “Em tin anh mà, em tin anh có thể thắng.

nên bây giờ hai chúng mình về nhà nhé?”
Lâm Thế Kiệt từ chối, tên tóc vàng bên kia đã không nhịn được bảo: “Cù cưa đủ chưa vậy? Muốn nói chuyện yêu đương với nhau thì về nhà nói cũng không muộn đâu.

Không có chuyện gì nữa thì bắt đầu!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play