Đôi mắt anh lóe lên tia hung bạo khiến tên tóc vàng sợ sun vòi.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cậu ta đã nói: “Mày dữ với ai? Ra vẻ ta đây thì hay lắm chắc? Bọn này đang chơi vui vẻ, mày vừa xuất hiện là...!A a a!”
Tên tóc vàng chỉ trích Lâm Thế Kiệt, nhưng còn chưa nói hết †hì Lâm Thế Kiệt bỗng nắm lấy mấy đầu ngón tay của cậu †a.
Chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã thét lên như heo bị chọc tiết.
“Lâm Thế Kiệt, buông cậu ta ral”
Vốn dĩ Mộ Long định để Giản Nghệ Hân tự chọn lựa, vì dù sao anh ta cũng có chút cảm giác với cô nhân viên chăm chỉ này của mình.
Nếu như Giản Nghệ Hân rời đi thì anh ta cũng...!đành thôi.
Nhưng hiện tại Lâm Thế Kiệt đang bắt chẹt bạn bè của anh ta, sao Mộ Long mà để yên được.
Anh ta bước ra, lạnh lùng nhìn Lâm Thế Kiệt.
ệt, đừng làm loạn.”
Giản Nghệ Hân thấy ánh mắt ấy cũng đang nhằm vào mình thì nhíu mày.
Vốn dĩ tên tóc vàng cũng không có ác ý gì, nhưng Lâm Thế Kiệt chẳng những không buông ra mà còn ngày một siết chặt thêm, trên mặt tên tóc vàng đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lâm Thế Kiệt nhìn Mộ Long: “Nếu tôi không buông thì sao?” Vừa dứt lời, quả nhiên trông thấy sắc mặt Mộ Long thoát đổi
“Chậc.
Không phải là anh định dẫn Giản Nghệ Hân rời đi à? Được thôi, vậy chúng ta đánh cược một phen.
Anh thăng thì được phép dẫn cô ấy đi” Đây là nơi mà Mộ Long đã lăn lộn từ thuở thiếu thời, là chỗ mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai dám kiếm chuyện với anh ta.
Làm gì có chuyện cậu ấm này lại chịu để cho Lâm Thế Kiệt tát vào mặt mình trước bao người như vậy.
“Được thôi.
Anh nói luật đi”
ần này đến lượt Giản Nghệ Hân mất bình
Từ khi nào mà cô biến thành tiền cược giữa hai người vậy? Cô là một con người còn sống sờ sờ đấy!
Trong phòng bao, một vài người bắt đầu xì xào bàn tán, nhất là cậu chàng tóc vàng đang vừa ôm lấy đầu ngón tay mình vừa giận dữ nhìn Lâm Thế Kiệt kia.
Tính ra tên tóc vàng này cũng là người tốt, ban nãy cậu ta còn Lâm cản bớt rượu giúp.
Giản Nghệ Hân nữa.
Chỉ là cậu ta ngả ngớn quá thôi.
“Lâm Th chúng mình về thôi.
Em mệt rồi” Giản Nghệ Hân nói mà gần như là cầu xin.
Cô vừa mới xác định quan hệ yêu đương với Lâm Thế Kiệt thôi mà, sao chẳng mấy hồi đã cãi nhau mất rồi.
Mà hơn nữa, Lâm Thế còn đang mang bệnh đấy.
Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân, đôi mắt không khỏi dịu dàng hơn.
Nhưng ngay khi anh vừa định cất lời thì Mộ Long đã bật dậy: “Sao hả? Không dám à?”
“Hừ” Lâm Thế Kiệt không tin Mộ Long sẽ thắng được mình.
Vì trong từ điển của anh, trước giờ chưa từng có hai chữ “thua cuộc”!
Lâm Thế Kiệt nhìn sang Giản Nghệ Hân, bảo: “Ngoan nào, đứng qua một bên, chờ anh”
“Lâm Thế Kiệt...”
“Chờ anh nhé”
Nghe Lâm Thế Kiệt nói đến vậy, vẻ mặt Giản Nghệ Hân thoắt cái xấu đi..