CHƯƠNG 239

“Cháu còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi tiễn đi?” Ông cụ Trình lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Giản Thúy Vy, sao ông lại không biết chút tâm tư đó của Giản Thúy Vy cho được.

Tuy Lâm Thế Kiệt đã có vợ, ông không tán đồng việc cháu gái ngoại của mình có dây dưa về mặt tình cảm với Lâm Thế Kiệt, nhưng cũng không hi vọng vì một câu nói của Giản Thúy Vy mà khiến quan hệ giữa Lâm Thế Kiệt và nhà bọn họ có sứt mẻ.

Giản Thúy Vy do dự một lúc rồi vội đuổi theo.

Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân đã đi đến bên cạnh xe rồi, Lâm Thế Kiệt ga lăng mở cửa ra, Giản Nghệ Hân không chút do dự ngồi vào, Giản Thúy Vy thấy vậy thì đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét.

Dựa vào đâu Giản Nghệ Hân có thể dễ dàng hưởng thụ mọi thứ?

Có điều cô ta vẫn nhanh chóng chạy tới: “Anh Thế Kiệt!”

Lâm Thế Kiệt vốn đang nói chuyện với Giản Nghệ Hân, nghe thấy giọng nói phía sau thì quay lại nhìn, liền thấy Giản Thúy Vy đang chạy về phía mình, vì chạy có hơi vội, tóc của cô ta bay theo chiều gió.

“Anh Thế Kiệt, xin lỗi, ban nãy em không Lâm ý, anh đừng để ý…”

Giản Thúy Vy và Lâm Thế Kiệt cũng xem như là có chút giao tình, hồi còn nhỏ lúc Lâm Thế Kiệt theo ông cụ Trình nghiên cứu về ngọc bích và đồ cổ, cũng thường xuyên chạm mặt với Giản Thúy Vy, tuy không nói chuyện nhiều, nhưng vì Lâm Hàn Tình và Giản Thúy Vy có chút giao tình, nên Giản Thúy Vy cũng gọi anh một tiếng anh Thế Kiệt.

Chỉ là khi lớn lên rồi thì không còn gọi như vậy nữa.

“Cô Giản, tôi còn có việc, mong cô chuyển lời cho thầy hôm khác tôi sẽ đến thăm thầy.”

Lâm Thế Kiệt xa cách mà gật đầu với Giản Thúy Vy, rồi vòng qua đầu xe đi vào xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi, Giản Thúy Vy nhìn theo chiếc xe, ánh mắt hiện lên sự giận dữ.

Dựa vào đâu, Giản Nghệ Hân là cái thá gì chứ?

Cô ta sắp tức chết rồi, nhưng sắc mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Trên đường trở về, Lâm Thế Kiệt vẫn luôn nhíu chặt mày lại, Giản Nghệ Hân thấy anh như không quá vui, chủ động tìm chủ đề: “Này, chuyện đó… Lâm Thế Kiệt, có phải cô Giản thích anh không?”

Nghe thấy lời Giản Nghệ Hân nói, Lâm Thế Kiệt lập tức nhíu mày.

“Cô quản nhiều chuyện quá đấy.” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn cô, nhưng thấy sắc mặt Giản Nghệ Hân vẫn bình thường khi nhắc đến chuyện này, không hiểu tại sao trong lòng có chút không thoải mái: “Cô đang ghen à?”

“Ấy, sao tôi có thể ghen được?”

Dáng vẻ của cô như hận không thể ngay lập tức phủi sạch quan hệ với Lâm Thế Kiệt, anh lập tức càng khó chịu hơn.

Cô không hề quan tâm đến anh và người phụ nữ khác chút nào sao?

“Sao lại không thể? Chúng ta, không phải đã làm chuyện đó rồi sao?” Ánh mắt Lâm Thế Kiệt hiện lên vẻ nóng nảy, lờ mờ ẩn chứa sự giận dữ, chỉ là giọng nói lại vô cùng mập mờ, thấy sắc mặt Giản Nghệ Hân dần trở nên ửng đỏ, tâm trạng của anh không khỏi tốt hơn một chút, anh cũng không biết tại sao mình lại luôn muốn trêu chọc Giản Nghệ Hân như vậy, thấy Giản Nghệ Hân đột nhiên đỏ ửng mặt như quả táo, anh chỉ thấy càng muốn trêu cô nhiều hơn nữa: “Nghe nói sau khi ngủ với nhau, phụ nữ sẽ càng ngày càng ỷ lại vào người đàn ông hơn.”

“Anh, anh nghe từ đâu ra đấy, toàn nói nhăng nói cuội!”

“Ha!”

Lâm Thế Kiệt khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play