CHƯƠNG 224
“Cái gì… Lâm Thế Kiệt! Anh…” Giản Nghệ Hân phồng má nói: “Vậy anh cứ đi đi, tôi không cần nữa.”
Sớm biết Lâm Thế Kiệt sẽ trêu chọc cô, thì cô chẳng thèm cầu xin anh.
“Giờ em muốn nuốt lời ư? Muộn rồi.”
Lâm Thế Kiệt đỡ gáy Giản Nghệ Hân, rồi hôn lên môi cô, hơn nữa còn từ từ hôn sâu. Anh chưa từng hưởng thụ cảm giác này, đầu óc nhất thời trống rỗng, như thể cả thế giới chỉ còn lại tiểu yêu tinh ở trước mặt này.
Hóa ra là cảm giác này ư?
“Lâm Thế Kiệt… ô…” Câu nói của Giản Nghệ Hân bị Lâm Thế Kiệt nuốt vào, anh hài lòng tận hưởng vẻ đẹp của cô, trong lòng lại hơi ân hận vì lúc này mới nhận ra sự ngọt ngào của cô, Lâm Thế Kiệt đè Giản Nghệ Hân ở dưới người, ánh mắt đã tràn đầy dục vọng, anh xoay người túm lấy cánh tay cô, giọng nói khàn đặc: “Lửa do em đốt thì em phụ trách dập đi.”
“Nhưng…”
Giản Nghệ Hân hoảng loạn, lúc nãy cô chỉ muốn Lâm Thế Kiệt ở lại trò chuyện với cô, để hóa giải nỗi sợ thôi. Nhưng hình như cảm giác bị anh hôn không hề tệ…
Mặc dù cô nghĩ như thế, nhưng lúc nước đến chân, Giản Nghệ Hân bỗng rút lui, tai cũng sắp nhỏ ra máu.
“Giản Nghệ Hân, em lấy thân báo đáp còn định lấp liếm?”
Có lẽ đàn ông đều thông thạo chuyện này, mặc dù trước đây Lâm Thế Kiệt chưa từng làm, nhưng giờ anh quyết định thuận theo trái tim mình, đầu óc Giản Nghệ Hân nhất thời rối như tơ vò, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của anh.
Cuối cùng đến khi giao mình ra, cô bỗng cảm thấy vành mắt nóng hổi…
Không ngờ cô lại không bài xích cảm giác này.
Lâm Thế Kiệt như không biết mệt mỏi, không biết anh đã muốn cô mấy lần, đến khi cô không trụ nổi cơn buồn ngủ tập kích, rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Thế Kiệt thấy Giản Nghệ Hân đã ngủ thiếp đi, thì sắc mặt thâm trầm như gió lạnh.
Cô đang ở bên anh mà cũng có thể ngủ được?
Nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Lâm Thế Kiệt nhanh chóng trở về bình thường, hôm nay, Giản Nghệ Hân thật sự bị kinh sợ rồi, còn anh… hình như có thứ gì đó đang bắt đầu thay đổi.
Hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn, Giản Nghệ Hân lười biếng trở mình, bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức.
Hả?
Trong đầu cô lóe lên cảnh tượng hỗn loạn, Giản Nghệ Hân vội mở mắt ra, không ngờ tối qua cô…
Giản Nghệ Hân vô thức nhìn ra ban công, nhưng nơi đó trống trơn, đâu còn bóng dáng của Lâm Thế Kiệt nữa.
Tim cô bỗng mất mát, anh đã phát sinh quan hệ với cô rồi, nên Lâm ý né tránh cô đúng không…
Trong lòng Giản Nghệ Hân đủ loại cảm xúc, rồi vén chăn ra định xuống giường, lần này không quan trọng, rồi cô chợt nhìn thấy một thứ trên ra giường…
“Em dậy rồi à?” Trong phòng tắm bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, Giản Nghệ Hân ngạc nhiên trợn tròn mắt, rồi bỗng “cạch cạch”, cửa phòng tắm được mở ra, Lâm Thế Kiệt quấn khăn tắm đi ra ngoài, mái tóc ướt nhẹp dính sát vầng trán đầy đặn của anh, làm cả người anh không còn vẻ ác liệt như lúc bình thường nữa.