CHƯƠNG 223
“Tôi ở đây.” Lâm Thế Kiệt cảm nhận được người ở trong lòng hơi run rẩy, trong lòng bỗng nghĩ mà sợ.
Nếu anh không tới kịp, có phải Giản Nghệ Hân sẽ bị ức hiếp đúng không? Chết tiệt, anh tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ chủ mưu lần này.
Giản Nghệ Hân nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới ló đầu ra khỏi ngực Lâm Thế Kiệt, lúc này gương mặt trắng nõn động lòng người đang đầm đìa nước mắt, có thể thấy cô thật sự sợ rồi.
Cô chỉ là cô gái tầm 20 tuổi, đã khi nào chứng kiến cảnh tượng này…
Nhất là lúc này đang trốn trong lòng Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp, nên không muốn ra khỏi ngực anh.
“Em nằm xuống trước đi, để tôi bảo dì Liễu hầm canh cho em.” Lâm Thế Kiệt cực kỳ bất đắc dĩ, giờ cánh tay Giản Nghệ Hân đang ôm cổ anh, bộ ngực mềm mại cọ vào ngực anh, dù anh là chính nhân quân tử cũng hơi khó chịu đựng được.
Không ngờ anh lại có phản ứng với cô gái này?
“Anh đừng đi… Lâm Thế Kiệt, tôi sai rồi…” Giản Nghệ Hân được anh đặt xuống giường thì nhất thời tủi thân, như mèo con bị bỏ rơi nắm lấy áo anh, lúc nãy cô bị nhốt ở nơi tối tăm thật sự rất đáng sợ…
Cô sợ Lâm Thế Kiệt rời đi rồi, cô vừa mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt đang uy hiếp của Thẩm Quân.
Cô không biết lúc này cô quyến rũ đến cỡ nào, mà chỉ cảm thấy đơn giản rằng ở bên Lâm Thế Kiệt, thì nỗi sợ trong lòng mới dần giảm xuống.
“Em sai rồi?” Lâm Thế Kiệt bỗng ngừng lại, rồi ngẩng đầu nhéo mặt Giản Nghệ Hân, mặt cô thoáng qua nỗi sợ, nhưng không hề né tránh, mà gật đầu đáp: “Nếu tôi gặp chuyện tới tìm anh, sẽ không bị lừa.” Giờ cô đã biết chắc rằng, lai lịch của Thẩm Quân kia không rõ ràng.
Cô nên sớm nhìn rõ tình thế, đừng nên đối chọi với Lâm Thế Kiệt, chí ít là lúc thích hợp phải dựa vào anh, dù gì có chỗ dựa vững chắc cũng tiện làm việc…
Giản Nghệ Hân nghĩ xong, thì ngón tay hờ hững vẽ vòng vòng lên cánh tay Lâm Thế Kiệt, cô hoàn toàn không biết hành động này của mình trêu ghẹo đến nhường nào.
Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy cổ họng căng cứng, ánh mắt đã ảm đạm.
Anh túm lấy bàn tay lộn xộn của Giản Nghệ Hân, hơi thở đã nặng nề, nhưng vẫn Lâm kiềm nén, giọng nói khàn đặc: “Giản Nghệ Hân, em biết mình đang làm gì không?”
“Hả?”
Giản Nghệ Hân mơ màng nhìn anh, giờ đầu óc cô vẫn hơi hỗn loạn, có lẽ là vì mới trải qua chuyện ban nãy, nên giờ cả người cô như chim sợ cành cong, tay cô bị Lâm Thế Kiệt nắm chặt, cô nhíu mày khó hiểu, rồi anh bỗng tới gần, mặt hai người nhất thời sát vào nhau.
“Giản Nghệ Hân.”
Lâm Thế Kiệt lại lên tiếng, sao cô chẳng hề có ý thức an toàn thế?
Cô có biết làm vậy với đàn ông có nghĩa gì không…
Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy một luồng nóng rực chạy xuống bụng mình, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, nhưng Giản Nghệ Hân bỗng áp sát thêm nữa, bờ môi mềm mại của cô hồng hào, như màu hoa anh đào.
“Tôi biết chứ, nhưng anh đã cứu tôi ra khỏi tay Thẩm Quân, đã giúp thì giúp cho trót, anh có thể ở bên tôi thêm lát nữa không?” Giản Nghệ Hân cực kỳ ai oán, giờ cô thật sự rất sợ, như thể chỉ cần Lâm Thế Kiệt rời đi, cô sẽ mơ thấy ác mộng trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.
Một giây sau, Lâm Thế Kiệt bỗng nở nụ cười: “Được thôi, tôi cứu em nhiều lần như vậy, nên em lấy thân báo đáp cũng không có gì quá đáng, đúng không?”