Anh ta lại có thể dám ngạo mạn như vậy, cô ta nhất định sẽ bảo chú Hạ tìm người giết anh ta.
Cảnh sát tất nhiên sẽ không nói với cô ta, lười không muốn chào hỏi cô ta mà nhìn Cố Xuân Mính nói: “Bà Cố, chúng tôi cũng là người thi hành công vụ, mời đi!”
Cố Xuân Mính vốn không để mấy tên cảnh sát này vào trong mắt, bà ta nói: “Các người khẳng định thật sự muốn bắt tôi đi? Biết thế nào gọi là mời thần thì dễ mà tiễn thần đi thì khó không?”
Tập đoàn Đại Phong có tiền có thế, đến cả cảnh sát trưởng nhìn thấy bà ta đều phải khúm núm kính cẩn, mấy tên nửa cân nửa lạng này lại có thể dám nói chuyện với bà ta xấc xược như vậy, có phải là đều bị ngu rồi không!
Đám cảnh sát bọn họ đều biết những người có tiền kia đều có người chống đỡ sau lưng, bọn họ ngày thường vốn không dám chọc vào nhưng hiện tại không thể không làm.
Bọn họ thà đắc tội với Cố Xuân Mính chứ không muốn đắc tội với Mộ Diệc Thần.
Lâm Yên Nhiên chết như thế nào, trong lòng mọi người thật ra đều hiểu rõ.
Sau khi người đứng đầu cân nhắc rõ ràng thì nói, “Bà Cố, chúng tôi cứ mời thần, việc tiễn thần chúng tôi quan tâm không nổi, bà là nhân vật có máu mặt, chúng tôi không muốn dùng còng tay, bà vẫn nên tự đi thì hơn.
”
Hôm nay nhất định phải bắt người này về.
Cố Xuân Mính nghe anh ta nói như vậy thì tức giận đến mức gân cổ đều nổi lên, nhìn Cố Nhã Nhã nói một câu, “Mẹ đi cùng bọn họ, con gọi điện cho anh và chú Hạ!”
Bên cạnh cô ta bây giờ đến một tên vệ sĩ cũng không có, căn bản không phải là đối thủ của mấy tên cảnh sát, chịu thiệt thòi sẽ chỉ có cô ta.
Cố Nhã Nhã nghe lời Cố Xuân Mính, lập tức lạnh giọng uy hiếp mấy tên cảnh sát, “Các người nhớ kỹ cho tôi!”
Dám vô lễ đối với mẹ cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua như thế, nhất định sẽ bảo chú Hạ trừng trị bọn họ.
Mấy tên cảnh sát đều là những người đàn ông sức lực dồi dào, bị một con nhóc mười tám tuổi cảnh cáo, trong lòng đều rất khó chịu.
Bọn họ đều không nhìn sắc mặt của Cố Nhã Nhã, bắt Cố Xuân Mính đi.
Cố Nhã Nhã nhìn tình hình, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Cố Triều Tịch.
“Anh, không hay rồi, mẹ bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Nói xong, Cố Nhã Nhã lập tức bật khóc.
Cố Triều Tịch nghe cô ta nói vậy, lại nghe thấy cô ta khóc thì nói: “Nhã Nhã, em đừng khóc, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu tiên anh ta phải hiểu sự việc đã, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Cố Nhã Nhã thút thít nói: “Cảnh sát nói rằng mẹ bị nghi ngờ liên quan đến vụ án cố tình gây thương tích, anh, những tên cảnh sát đó rất hung dữ, anh mau đi cứu mẹ.
”
Đối với cô ta, mẹ là người tốt nhất trên đời, cô ta rất lo lắng cho mẹ.
Cố Triều Tịch nghe cô ta nói xong thì dặn dò, “Nhã Nhã, em ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung tung, chuyện của mẹ đã có anh.
”
Đứa con này mặc dù có lúc khiến người ta tức đến phát điên, có điều đối với mẹ lại là rất thật lòng thật dạ.
“Vâng.
”
Cố Nhã Nhã lập tức nghe lời đáp lại một tiếng.
Cố Triều Tịch ngắt điện thoại, anh ta lập tức đi đến cục cảnh sát Giang Thành.
Ở bên kia, sau khi anh trai cúp điện thoại, Cố Nhã Nhã lập tức liên hệ với Hạ Vinh.
Sau khi Hạ Vinh biết chuyện cũng nhanh chóng đến cục cảnh sát.
Hai người kẻ trước người sau chạy đến cục cảnh sát, Hạ Vinh nhìn thấy Cố Triều Tịch ở phía trước, lập tức gọi anh ta, “Tổng giám đốc Cố!”
Cố Triều Tịch nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lập tức xoay người, “Chú Hạ, sao chú lại tới?”
Khuôn mặt Hạ Vinh đầy lo lắng nói: “Là cô Nhã Nhã thông báo cho tôi, tổng giám đốc Mộ có cần gọi luật sư tới không?”
Bà chủ dặn dò chuyện tranh giành thị trường chỉ mới bắt đầu, đối phương có thể là Mộ Diệc Thần và Jenny Mộ, bà đích thân chỉ huy, không thể ở lại trong cục cảnh sát.
Hơn hai mươi năm qua, Jenny Mộ thật sự là đối thủ mạnh nhất của bà ta.
Bà ấy không ra tay mà thôi, một khi ra tay chỉ có bà chủ mới có thể đấu lại bà ấy, vì vậy phải nhanh chóng đưa bà chủ ra ngoài càng sớm càng tốt.
Cố Triều Tịch nhìn Hạ Vinh lo lắng như vậy, nói với ông ta: “Trước tiên chưa cần, chúng ta đi xem xem rốt cuộc là ai báo cảnh sát! Sau đó mới nói chuyện nộp tiền bảo lãnh.
”
Nếu có thể dùng tiền giải quyết thì không cần phiền đến luật sư qua đây, tối nay trực tiếp đưa người trở về.
Hạ Vinh vừa nghe, nói: “Được, vậy chuyện không thể chậm trễ, chúng ta mau đi thôi.
”
“Ừ.
”
Cố Triều Tịch gật đầu với Hạ Vinh, hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc của cảnh sát.
Thân phận Cố Triều Tịch không bình thường, cảnh sát nhìn thấy anh ta đều rất khách sáo, vì vậy anh ta dễ dàng biết được là Mộ Diệc Thần đã báo cảnh sát, là vì chuyện Vũ Đồng bị đánh ở trại tạm giam.
Tâm trạng anh ta có chút phức tạp, lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần đang ở nhà truyền đạt chỉ thị cho Ngải Mễ và Diêm Tịnh còn có mấy nhân viên cấp cao của công ty, kêu bọn họ đều phải chuẩn bị tốt, củng cố thị trường hiện có, tuân thủ nguyên tắc kinh doanh.
Khi nói gần xong rồi thì nhìn thấy cuộc điện thoại của Cố Triều Tịch gọi đến, anh tỏ ý mấy người họ đều có thể ra về.
Mọi người đều hiểu rõ nên làm gì nên đều tản đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Mộ Diệc Thần nghe điện thoại của Cố Triều Tịch, lạnh lùng kiêu ngạo lên tiếng, “A lô!”
Lúc này gọi điện thoại đến, chắc chắn là hỏi chuyện của Cố Xuân Mính, vì vậy anh không cần phải giữ sắc mặt tốt cho anh ta.
Vừa nhận điện thoại, Cố Triều Tịch liền kích động hỏi: “Mộ Diệc Thần, không phải chúng ta đã nói rồi sao, chuyện Vũ Đồng bị đánh, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sao anh lại báo cảnh sát bắt mẹ tôi?”
Sao anh có thể nói một đằng làm một nẻo vậy!
Nghe anh ta nói vậy, Mộ Diệc Thần cười lạnh, “Cố Triều Tịch, tôi đã đồng ý lúc nào? Đó chỉ là suy nghĩ mơ mộng của bản thân anh, còn nữa, tại sao lại bắt mẹ anh trong lòng anh còn chưa hiểu rõ?”
Anh không tin Cố Triều Tịch không biết chuyện Cố Xuân Mính làm.
Trước đây Cố Triều Tịch mặc dù muốn cướp đoạt chuyện làm ăn kinh doanh của anh, nhưng sử dụng phương thức còn có thể nói là đứng đắn, bây giờ lại thông đồng làm bậy với mẹ anh ta làm chuyện đê hèn như vậy, anh khinh thường anh ta từ tận đáy lòng.
Cố Triều Tịch nghe lời Mộ Diệc Thần nói, cảm thấy khó thở, ngữ điệu trở nên hoà hoãn, “Cho dù như thế nào thì tạm thời anh nên rút đơn lại.
”
Mẹ của anh ta xuất thân giàu sang quyền thế, từ nhỏ đã sống cuộc sống nhung lụa, bà ta nào có thể chịu bị giam ở trong cục cảnh sát.
Mặc dù bà ta làm sai, nhưng dù sao cũng là mẹ anh ta, anh ta có thể phản đối bà ta nhưng không thể bỏ mặc bà ta.
Mộ Diệc Thần nhếch mép, chế nhạo: “Cố Triều Tịch anh lấy dũng khí ở đâu mà dám nói với tôi những lời này?”
Anh ta dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ nghe lời anh ta nói?
“Mộ Diệc Thần, tôi vẫn là câu nói đó, anh có thể ra điều kiện, cái gì cũng đều có thể!”
Vì mục tiêu hiện giờ là đưa mẹ anh ta ra ngoài.
Anh ta vừa mới nghe ngóng bên cảnh sát, Mộ Diệc Thần còn cung cấp cho cảnh sát một bản báo cáo xét nghiệm vết thương, căn cứ theo quy định của pháp luật thì vết thương đã đạt đến tiêu chuẩn để cân nhắc mức hình phạt hình sự.
Nhưng mẹ anh ta là tổng giám đốc tiền nhiệm của Đại Phong, nếu như bà ta bị phán ngồi tù, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến anh ta mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ Đại Phong.
Mộ Diệc Thần nghe Cố Triều Tịch nói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, ý vị sâu xa nói: “Chuyện gì cũng đều có thể?”
“Đúng vậy!”
Cố Triều Tịch trả lời rất dứt khoát.
“Vậy được, anh đứng ra thừa nhận ô tô năng lượng mới bốc cháy là do một tay bà ta sắp đặt, chỉ cần anh thừa nhận thì tôi lập tức xóa bỏ án.
”
Lúc Cố Xuân Mính nhằm vào Hoa Thành không chừa lại một chút đường lui nào, vậy thì anh tất nhiên cũng sẽ không nể nang gì.
Cố Triều Tịch bị Mộ Diệc Thần làm khó, hỏi: “Lẽ nào không còn cách giải quyết nào khác sao?”
Nếu như anh ta thừa nhận, án này của mẹ anh ta thật sự có thể kết thúc, nhưng án mới lại sinh ra, bà ta không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Qủa thật là Mộ Diệc Thần đang trao đổi điều kiện, nhưng lại đưa mẹ anh ta từ vực sâu này rơi xuống một vực sâu lạnh lẽo sâu thẳm hơn.