Nghe câu trả lời của cô, Mộ Diệc Thần mỉm cười, những muộn phiền trước đó đều tan biến hết.
Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều nghi ngờ anh như thế nào, chỉ cần có Tô Vũ Đồng tin tưởng anh là đủ rồi.
Nhìn thấy anh đã cười, Tô Vũ Đồng ôm anh một cái, nói: “Chúng ta về nhà thôi, bây giờ mẹ cũng chắc đang rất lo lắng.
”
Tối hôm qua quá vội vàng, quên mất không gọi điện về nhà.
Nghe lời của Tô Vũ Đồng, trong lòng Mộ Diệc Thần ấm áp, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu sắc, “Được, chúng ta trở về nhà.
”
Tô Vũ Đồng mỉm cười, thay đổi vị trí chỗ ngồi với anh, khởi động xe, quay trở về nhà.
Nhà họ Mộ.
Sau khi bà Mộ biết xảy ra chuyện thì cả đêm không ngủ, vẫn luôn ngồi trong phòng khách đợi Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng trở về.
Nghe thấy tiếng động cơ của xe bên ngoài, bà lập tức nhìn ra ngoài cửa.
Chú Ngô thấy vậy, lập tức chạy ra ngoài xem, là xe của Mộ Diệc Thần, ông hét to một tiếng: “Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ trở về rồi.
”
Trở về rồi!
Bà Mộ lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần nhìn thấy bà ấy xuất hiện thì lập tức chạy về phía bà ấy, hai người họ cùng nhau nhìn bà gọi một tiếng, “Mẹ!”
“Đã điều tra ra điều gì chưa?” Bà Mộ nhìn hai người họ hỏi.
“Điều tra được một ít.
”
Mộ Diệc Thần trả lời một câu, sau đó đem lời Ngải Mễ báo cáo với anh nói cho bà Mộ nghe.
Bà Mộ nghe xong, nhíu mày nói: “Không cần bảo Ngải Mễ điều tra nữa, mẹ cảm thấy chuyện này là Cố Xuân Mính làm!”
Bà ấy rất hiểu rõ Cố Xuân Mính, mỗi một chuyện bà ta làm đều sẽ không để lại lỗ hỏng nào.
Trong lòng có điều gì đó không hài lòng, bà ta tuyệt đối sẽ nghĩ cách trút hết ra.
Hai người họ cùng nhau lớn lên, sau này lại đấu đá biết bao nhiêu năm, thủ đoạn của bà ta, bà đều biết rất rõ, cũng đã từng chứng kiến rồi.
Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này thì đều nhìn nhau.
Đúng vậy, tại sao bọn họ lại không nghĩ đến Cố Xuân Mính nhỉ!
Người phụ nữ đó đến cả con ruột cũng tính toán chứ nói chi là bọn họ.
“Mẹ đoán Cố Xuân Mính nhất định sẽ cho người cướp lấy thị trường của chúng ta, con phải mau chóng lấy được chứng cứ.
” Bà Mộ bổ sung vào.
Đây là mánh khoé quen thuộc của Cố Xuân Mính, đạt được một tấc tất nhiên phải nhanh hơn một thước.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để bà ta thực hiện được!”
Mộ Diệc Thần đương nhiên tin tưởng lời bà Mộ.
Với tính cách hẹp hòi của Cố Xuân Mính, bà ta chắc chắn sẽ làm như vậy.
“Diệc Thần, vậy anh định làm như nào?” Tô Vũ Đồng hỏi.
Mộ Diệc Thần hơi cong môi, “Tất nhiên là đòn trả lại đòn, ăn miếng trả miếng rồi!”
Nếu như Cố Xuân Mính đã bất nhân, vậy thì đừng trách anh không bất nghĩa.
Nghe thấy lời của anh, Tô Vũ Đồng lo lắng hỏi: “Anh sẽ không học theo bọn họ động tay động chân đó chứ!”
Cố Xuân Mính thật là đáng hận, nhưng làm sao để trừng trị bà ta, cô đều không có ý kiến.
Thế nhưng cô không muốn dùng sinh mạng của những người vô tội làm công cụ báo thù.
Thấy cô lo lắng như vậy, Mộ Diệc Thần cười nhẹ, “Vũ Đồng, anh không phải là Cố Xuân Mính, em yên tâm đi.
”
Thủ đoạn của anh đều là dùng để đối phó với kẻ địch, người vô tội anh sẽ không động vào.
Nghe anh nói như vậy, Tô Vũ Đồng mới yên tâm, “Vậy thì tốt.
”
Mộ Diệc Thần nghe cô nói vậy, mỉm cười lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tần Hồng Vũ, “Lập tức báo cảnh sát, sau đó đi đến toà án khởi tố Cố Xuân Mính xúi giục Vương Tiểu Thái làm hại Vũ Đồng!”
Trong tay anh lại có bằng chứng phạm tội của Cố Xuân Mính, cho dù Cố Xuân Mính muốn chơi anh vậy thì anh sẽ cố gắng chơi với bà ta!
Tô Vũ Đồng nghe Mộ Diệc Thần nói với Tần Hồng Vũ như vậy, mỉm cười, “Hoá ra cách của anh là cái này!”
Chỉ cần đem kẻ xúi giục ra, những người nghe mệnh lệnh của bà ta lập tức giống như rắn mất đầu.
Mộ Diệc Thần cười nhẹ, “Vẫn khác một chút.
”
“Cái gì?”
Tô Vũ Đồng tò mò hỏi.
“Báo cáo xét nghiệm vết thương!”
Mộ Diệc Thần nói xong lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy cuộc điện thoại đến của Mộ Diệc Thần, nghĩ rằng anh muốn hỏi tình hình của bệnh nhân bị bỏng đó nên lập tức nhận máy: “A lô, Diệc Thần? Tình hình của người lái xe đó rất ổn định, cậu yên tâm.
”
Người đó không thể chết, anh ấy nhất định trị khỏi giúp anh ta.
Nghe anh ấy nói vậy, Mộ Diệc Thần nói: “Thiếu Dương, cậu làm cho Vũ Đồng một báo cáo xét nghiệm vết thương, cần phải làm đến cấp bậc truy cứu trách nhiệm hình sự.
”
Cung Thiếu Dương nghe vậy thì có chút kinh ngạc, “Cậu cần cái này để làm gì?”
Lẽ nào Vũ Đồng lại bị người khác ăn hiếp!
Mộ Diệc Thần đáp: “Tất nhiên là có có lợi ích lớn, cậu mau làm đi, tớ sẽ bảo Tần Hồng Vũ chiều nay phái người đến lấy.
”
Cung Thiếu Dương là người có quyền uy nhất bệnh viện Giang Thành, anh viết báo cáo xét nghiệm vết thương, không người nào nghi ngờ.
“Được!”
Cung Thiếu Dương nghe anh nói cần gấp thì lập tức đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, anh ấy lập tức đi làm báo cáo xét nghiệm vết thương.
Trước đó Tô Vũ Đồng đã từng bị thương, anh ấy chỉ cần làm cho tình huống nghiêm trọng hơn một chút là được.
Buổi chiều, người của Tần Hồng Vũ đến lấy báo cáo xét nghiệm vết thương, rồi phái người đi báo án, đồng thời đem bằng chứng liên quan đi đến toà án tố giác Cố Xuân Mính.
Đêm đó, Cố Xuân Mính và Cố Nhã Nhã đang ngồi ăn cơm tối, cửa lớn nhà họ Cố bị cảnh sát mở cửa đi vào.
Quản gia nhà họ Cố nhìn năm người cảnh sát đang đứng ngoài cửa lớn, lập tức hỏi một câu, “Mấy người tìm ai?”
Cảnh sát nhìn bà ta, lấy văn kiện quan trọng ra, “ Xin chào, tôi là người của cục cảnh sát Giang Thành, Cố Xuân Mính có ở nhà không?”
Quản gia Cố nghe thấy cảnh sát lại tìm bà chủ nhà họ, sắc mặt lập tức trở nên không tốt, úp úp mở mở, “Bà chủ bà ấy, bà ấy….
”
Cảnh sát thấy bà ta nói chuyện không nhanh nhẹn dứt khoát, không muốn lãng phí thời gian với bà ta, bọn họ lập tức xông thẳng vào cửa lớn nhà họ Cố.
Quản gia nhà họ Cố nhìn tình hình vội vàng chạy theo sau.
Cố Xuân Mính và Cố Nhã Nhã nhìn thấy cảnh sát bước vào, hai người họ cực kì kinh ngạc, đều buông đũa xuống.
“Bà là Cố Xuân Mính?”
Cảnh sát nhìn về hướng Cố Xuân Mính hỏi, ngữ điệu vô cùng nghiêm trọng.
Cố Xuân Mính đứng ngay ngắn, điềm tĩnh nói: “Không biết anh cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?”
Bà ta là người làm chủ tập đoàn Đại Phong, bà ta sợ ai chứ?
Nếu không phải vì bà ta không thích đàn ông ở trong nhà, những cảnh sát này muốn bước vào vốn không hề dễ dàng như thế, bọn họ sẽ không qua được cửa ải của vệ sĩ nhà bà ta đâu.
Cảnh sát nhìn thái độ cao ngạo của bà ta, nói: “Bà bị nghi có dính líu đến vụ án cố tình gây thương tích, bây giờ mời bà theo chúng tôi về cục thành phố một chuyến.
”
Cố Xuân Mính đứng không vững, đồn cảnh sát nhỏ vốn không giải quyết hết vấn đề, vì vậy vụ án lần này trực tiếp đưa lên cục thành phố.
Cố Nhã Nhã nghe thấy cảnh sát muốn bắt mẹ cô ta đi, lập tức đứng dậy, vênh váo tự đắc nói: “Các anh chắc chắn bắt lầm người rồi, sao mẹ tôi có thể liên quan đến vụ án của các anh!”
Có phải bọn họ điên rồi không, lại có thể dám bước vào nhà cô ta bắt người.
Lẽ nào không biết mẹ cô ta là ai sao?
Nếu như là lúc bình thường những người cảnh sát này không dám, nhưng hiện tại người báo án lại là Mộ Diệc Thần, bọn họ thẳng lưng, có gì là không dám?
Người cảnh sát đứng đầu nói một câu, “Cô gái này, yêu cầu cô tránh ra, đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ! Bà Cố có liên quan đến vụ án hay không, không phải là do cô nói.
”
Thực ra điều cảnh sát bọn họ phiền nhất chính là những người không coi ai ra gì chứ không phải là bọn con nhà giàu coi trọng tình nghĩa.
Lôi kéo cái gì!
Nếu không phải ỷ vào trong nhà có tiền, người như cô ta chỉ là một con chim nhỏ!
Cố Nhã Nhã nhìn cảnh sát không coi trọng thân phận của bọn họ ra gì, cô ta tức đến mức mặt mày tái mét, tức giận nói, “Anh dám nói thế với tôi, tên anh là gì hả!”