Vừa nghĩ tới tối qua bản thân nói những lời đó với cô, đặc biệt là câu nói độc ác, bảo cô đi xin lỗi Đinh Giai, anh hận không đáng được mình mấy cái.
Hiện giờ điều cấp bách với anh là muốn xin lỗi cô, cầu xin sự tha thứ của cô.
Tuy trong đây có sự hãm hại xúi bẩy của Châu Lệ Đồng, nhưng bản thân cũng có lỗi, anh không nên không tin tưởng cô.
Cung Thiếu Dương gọi điện liên tục, làm Trần Nghiên Nghiên không xem được phim, đây là phim của Chân Hy, bộ phim đầu tiên của cô ấy cô xem khi về nước.
Cô có chút tức giận vuốt nút nghe trên điện thoại, vô cùng lạnh nhạt mở miệng:
-Bác sĩ Cung, tối qua chúng ta không phải đã chia tay rồi sao? Anh còn gọi điện cho tôi làm gì?
Tuy sự việc sáng tỏ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho anh.
Những lời anh nói tối qua thực sự khiến cô đau lòng.
Anh lại còn chỉ trích cô độc ác!
Cung Thiếu Dương nghe thấy giọng điệu xa cách như vậy của cô, trong lòng thấy khó chịu, không ngừng tự trách nói:
-Nghiên Nghiên xin lỗi, anh trách lầm em rồi.
Lần này bất luận cô đối xử với anh thế nào, trừng phạt anh thế nào, anh cũng sẽ không oán thán, nhưng trừ việc chia tay.
Trong lòng Trần Nghiên Nghiên còn nghẹn cục tức, nghe thấy anh xin lỗi nói:
-Ừm, biết rồi, nếu không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.
Xin lỗi một câu nhẹ bẫng này, lẽ nào có thể bỏ qua hết những tổn thương anh gây ra cho cô?
Cung Thiếu Dương sốt sắng:
-Nghiên Nghiên, em đợi đã.
Trần Nghiên Nghiên trước nay chưa từng nói những lời như vậy với anh,
Lẽ nào cô thực sự muốn chia tay với mình?
-Cung Thiếu Dương, thả lỏng chút, chúng ta đã chia tay rồi, lời xin lỗi của anh tôi cũng chấp nhận rồi, anh còn muốn bảo tôi làm sao nữa?
Trần Nghiên Nghiên giận dữ nói.
Tối qua dáng vẻ anh hùng hổ hỏi tội, vẫn còn như ngay trước mắt, nếu cô mềm lòng, vậy số ngày sau này bản thân bị oan ức e là sẽ đếm không xuể.
Cái cô muốn thực ra không phải là lời xin lỗi, mà là sự tin tưởng, cảm giác an toàn!
-Chia tay chỉ là em nói, anh chưa hề đồng ý!
Trong lòng Cung Thiếu Dương lúc này khó chịu lạ thường, bây giờ anh cuối cùng có thể cảm nhận được sự đau khổ của Cung Thiếu Vũ và Mộ Diệc Thần.
Nghe thấy lời này của anh, khóe mắt Trần Nghiên Nghiên hơi ướt:
-Nhưng tối qua không phải anh cũng chẳng phản đối đó sao? Có thể thấy anh cũng có ý muốn chia tay.
Cung Thiếu Dương, buông tôi đi, chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới, không phải anh cũng nhận ra rồi sao, bữa tiệc tối qua vốn không phù hợp với tôi, tôi không hòa nhập được với thế giới của anh.
Tối qua cô giận dữ bỏ đi, anh cũng không đuổi theo.
Bây giờ lại nói với cô cái gì mà anh không đồng ý.
Cô nhớ rằng khi đó anh mặt đầy thất vọng với mình.
Tuy tối qua cô đồng ý với Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch phải nói chuyện tử tế với Cung Thiếu Dương, nhưng tính cách của cô là như vậy, cô không khống chế được bản thân.
Một là một, hai là hai, cái gì ra cái đấy.
Cô thừa nhận bản thân rất hích Cung Thiếu Dương, nhưng giống như Chân Hy nói, thích có tác dụng gì? Nếu đến cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau, vậy thì chi bằng không bắt đầu.
Cung Thiếu Dương biết trong điện thoại anh vốn không nói rõ ràng được, vội vã hỏi:
-Em đang ở đâu? Anh đến tìm em!
Anh nhất định phải ở trước mặt cô, nhìn vào mắt cô nói.
Anh muốn để cô nhận ra ánh mắt của anh, nhận ra trái tim anh.
Tối qua anh bị che mờ mắt, bây giờ thực sự rất hối hận.
-Không cần đâu, đến đây là hết rồi.
Trần Nghiên Nghiên nói xong liền cúp máy, còn tắt luôn điện thoại.
Cung Thiếu Dương gọi không được sốt sắng vô cùng, chỉ đành gọi điện cho Tô Vũ Đồng.
Cô và Nghiên Nghiên là bạn thân, Nghiên Nghiên đang ở đây chắc chắn cô biết.
Tô Vũ Đồng đang xét duyệt hợp đồng dự án mới, thì nhận được điện thoại của Cung Thiếu Dương, cô lập tức tạm dừng công việc nhận điện thoại của anh:
-A lô, Thiếu Dương?
-Vũ Đồng, cô biết Nghiên Nghiên đang đâu không?
Cung Thiếu Dương hỏi.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy cả chặng đường thành đôi của Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương, cô có thể cảm nhận được sự yêu thích lần nhau giữa hai người, cô không muốn bọn họ vì hiểu lầm mà chia tay, cho nên cô không giấu Cung Thiếu Dương, nói thẳng:
-Ở nhà tôi.
Cô hy vọng rào cản giữa bọn họ có thể sớm hóa giải, Nghiên Nghiên có được hạnh phúc vui vẻ, chứ không phải suốt ngày mặt nặng mày nhẹ buồn sầu không vui.
-Vũ Đồng, cảm ơn.
Cung Thiếu Dương vô cùng cảm kích nói.
Nghe thấy giọng điêu kích động của anh, Tô Vũ Đồng biết anh nhận ra lỗi sai của mình rồi, liền nói với anh:
-Thiếu Dương, tất cả cô gái đều hy vọng có được cảm giác an toàn và cảm giác sở hữu, anh hiểu chứ?
Cô cũng là con gái, cô hiểu Nghiên Nghiên đang sợ điều gì.
Cô biết Cung Thiếu Dương là người tốt, không muốn bỏ lỡ Nghiên Nghiên, cho nên nhắc nhở anh chút.
Cung Thiếu Dương nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, lập tức hiểu ý cô:
-Ừm, tôi biết nên làm thế nào rồi, cảm ơn cô Vũ Đồng.
Anh một lòng muốn xin lỗi, mà bỏ qua cảm nhận của Nghiên Nghiên, cô vừa mới nói những lời cô không hòa nhập được vào thế giới của anh, thực ra chính là sự sợ hãi và tự ti trong tiềm thức sâu đáy lòng cô.
Tô Vũ Đồng thấy anh thông suốt, cười nói:
-Đi đi, thể hiện cho tốt.
Cung Thiếu Dương kiên định:
-Ừm!
Cúp máy, Cung Thiếu Dương lập tức xông ra khỏi cửa phòng khám của mình, lái xe đến nhà họ Tô.
Trần Nghiên Nghiên từ sau khi nhận điện thoại của Cung Thiếu Dương, liền không còn tâm trạng xem phim nữa, cứ ngồi đờ đẫn nhìn điện thoại.
Rõ ràng biết là cô đã tắt máy, anh không thể gọi tới, nhưng cô vẫn nhìn, trong lòng có chút không cam lòng và tủi thân.
Cô không biết bản thân còn mong đợi điều gì?
Lúc này bên ngoài của vang lên tiếng còi xe giục giã, tiếp đó cô thấy Cung Thiếu Dương chạy vào.
Trên người anh còn mặc áo blouse trắng, vừa nhìn là biết vừa từ bệnh viện chạy ra.
Thấy Trần Nghiên Nghiên, Cung Thiếu Dương không nói một lời kéo cô lại ôm lấy.
Trần Nghiên Nghiên bị anh ôm như vậy, không biết tại sao sống mũi cay liền khóc, giọng nói của cô hơi lạc đi:
-Anh buông ra, chúng ta chia tay rồi, có phải mỗi lần anh đều muốn tôi phải nhắc lại không?
Nói rồi đẩy Cung Thiếu Dương ra.
Ánh mắt Cung Thiếu Dương ngập tràn sự day dứt:
-Nghiên Nghiên, xin lỗi, thực sự xin lỗi.
Lúc này ngoài câu này ra, anh không biết mình còn có thể nói gì.
Trần Nghiên Nghiên có chút kích động:
-Tôi nói rồi, lời xin lỗi của anh tôi đã chấp nhận rồi, nếu anh đến vẫn là để xin lỗi thì đi đi.
Đây không phải cảm giác cô mong đợi trong lòng, thứ cô cần không phải lời xin lỗi.
Cung Thiếu Dương đi đến kéo tay cô đi ra ngoài:
-Em đi cùng anh.
Vũ Đồng đã nói con gái cần cảm giác an toàn vào cảm giác sở hữu, đây là thứ anh trước giờ đều coi nhẹ, hôm nay anh sẽ giải quyết một lần.
Trần Nghiên Nghiên vùng vẫy không ra, chỉ có thể gấp gáp hỏi:
-Anh muốn đưa tôi đi đâu?
-Đến rồi em sẽ biết.
Cung Thiếu Dường nói rồi, liền nhét Trần Nghiên Nghiên vào trong xe của mình, sau đó khởi động xe rời khỏi nhà họ Tô.
-Cung Thiếu Dương, anh dừng lại, tôi không muốn đi cùng anh, anh nghe thấy không, tôi kêu anh dừng lại!
Trần Nghiên Nghiên đã từng thấy tai nạn kinh khủng của Tô Vũ Đồng, trong lòng tuy không muốn đi theo, nhưng cũng không dám động vào Cung Thiếu Dương, chỉ dám dùng giọng điệu dữ dội.
-Ngoan, nghe lời, tin anh!
Tinh thần Cung Thiếu Dương lúc này vô cùng nghiêm túc, lời nói ra giống như thần chú.
Trần Nghiên Nghiên phút chốc im bặt, không làm loạn nữa.
Sau nửa tiếng, Cung Thiếu Dương đưa Trần Nghiên Nghiên về biệt thự nhà họ Cung.