Trần Nghiên Nghiên thấy sắc mặt của cô rất không tốt, vội đưa tay đỡ cô.
Vào trong biệt thự, vú Trương vội bê ba bát canh gừng đến.
Cố Triều Tịch uống xong, liền nói với Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên:
-Thời gian không sớm nữa, các em mau đi nghỉ ngơi đi, anh về đây.
Lúc này đồng hồ trên tường đã chỉ 3 giờ sáng, nhà của Cố Triều Tịch cách nhà họ Tô một quãng, Tô Vũ Đồng nói:
-A Tịch, hay là anh đừng về nữa, ở đây ngủ đi?
Bên ngoài lạnh như vậy, anh vì cô bận rộn cả đêm, cô không nhẫn tâm.
Cố Triều Tịch nghe vậy, đôi mắt đào hoa nhướn lên, ba hoa nói:
-Sao thế, thương anh trai à?
Tô Vũ Đồng cười:
-Đúng đúng đúng, là thương, sợ anh bị đóng băng, mệt thành con cún được chưa? Tóm lại anh ở không?
Cố Triều Tịch cười mê hoặc:
-Ở, sao lại không ở, vú Trương phiền bà chuẩn bị cho tôi một căn phòng.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ Đồng mời anh ở lại, trong lòng anh tất nhiên rất vui mừng.
Thấy anh đồng ý, Tô Vũ Đồng cười nói với vú Trương:
-Vú Trương, giúp A Tịch lấy một bộ chăn ga mới thay vào nhé.
Vú Trường cười đáp:
-Vâng, cô chủ.
Sau đó lui xuống đi làm.
Sau khi vú Trường đi, Tô Vũ Đồng nhìn sang Cố Triều Tịch hỏi:
-Không phải anh nói chống lưng cho Nghiên Nghiên sao? Làm thế nào rồi?
Từ khi thấy Nghiên Nghiên đến bây giờ, cô ấy đều mang dáng vẻ tâm sự chất chồng, cô nhìn mà thấy thương, từ nhỏ đến lớn cô bị đổ oan rất nhiều lần, lúc này cô hiểu được tâm trạng của Nghiên Nghiên.
Lần này là cô suy nghĩ chưa thấu đáo, mới khiến cô ấy bị Thiếu Dương hiểu lầm.
Cố Triều Tịch cười ranh mãnh:
-Yên tâm đi, nhất định sẽ khiến em hài lòng.
Chuyện anh đã đồng ý với cô, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Tạm thời không xử lý được Châu Lệ Đồng, nhưng hai người còn lại đó chắc chắn chạy không thoát.
Nghe thấy lời này của anh, Tô Vũ Đồng nhìn sang Trần Nghiên Nghiên nói:
-Nghiên Nghiên, xin lỗi, lần này là mình làm liên lụy đến cậu rồi.
Trần Nghiên Nghiên lắc đầu:
-Chuyện chẳng phải một sớm một chiều, tốt qua chỉ là giọt nước tràn ly thôi, sao trách cậu được.
Cho dù không có chuyện này, cô và Cung Thiếu Dương cũng không tránh được cãi vã, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Gia đình bối cảnh không giống nhau, mối quan hệ không giống nhau, khác biệt giữa bọn họ quá lớn, mẹ anh sẽ không đồng ý để bọn họ bên nhau.
Tô Vũ Đồng thấy Trần Nghiên Nghiên lầm lì không vui, đưa tay ôm lấy vai cô nói:
-Nghiên Nghiên, cô nên tin tưởng Thiếu Dương, anh ấy là người rất tốt, mình cảm thấy các cậu nên nói chuyện tử tế, cậu nói hết những lời trong lòng muốn nói cho anh ấy.
Cố Triều Tịch bồi thêm:
-Vũ Đồng nói đúng, không nói chuyện sao giải quyết được vấn đề.
Nghe lời hai người bọn họ, Trần Nghiên Nghiên gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề.
Sáng hôm sau ba người đang ăn sáng, Cố Triều Tịch nhận được điện thoại của Tiểu Hạ:
-Sếp Cố, chuyện đã làm xong hết rồi!
Cố Triều Tịch vô cùng hài lòng nói:
-Bây giờ bọn họ ở đâu?
Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cửa phòng trước mặt, kính cẩn đáp:
-Vừa từ đồn cảnh sát ra, bây giờ đang ở phòng tạm giam thứ hai.
Cố Triều Tịch giữ kín như bưng nói:
-Tìm mấy người vào đó chào hỏi bọn họ thật tử tế! Dặn dò xuống dưới, ai chào hỏi tốt, cậu đây sẽ có thưởng hậu hĩnh!
Tiểu Hạ biết Vương Sa và Đinh Giai đã làm gì, cho nên không đồng cảm với bọn họ chút nào, đáp”
-Sếp Cố anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn thật kỹ mấy người xuất sắc đưa vào đó chơi với bọn họ.
Cố Triều Tịch rất vừa lòng với câu trả lời của Tiểu Hạ:
-Ừm.
Sau đó dặn tiếp:
-Tuyệt đối đừng chơi một lần đã làm chết, giữ lại chơi thêm mấy ngày.
Bọn họ hại Tô Vũ Đồng thảm thương, còn kéo theo cả Nghiên Nghiên, anh chắc chắn phải khiến bọn họ chịu tội đủ.
-Vâng, sếp Cố.
Tiểu Hạ đáp.
-Tôi bảo anh đi tìm camera, tìm thấy chưa?
Cố Triều Tịch hỏi tiếp.
Tiểu Hạ đáp:
-Tìm được rồi.
-Lập tức gửi qua đây.
-Vâng, sếp Cố.
Hội trường bữa tiệc đêm qua rất cao cấp, chỉ cần Đinh Giai bọ họ bỏ thuốc trong hội trường, thì có khả năng bị camera quay được, muốn giúp Nghiên Nghiên rửa sạch, chỉ dựa vào lời nói của Vương Sa và Đinh Giai không đủ tin cậy, bắt buộc phải thêm video trong camera mới có độ tin cậy.
Mấy phút sau, điện thoại trong tay Cố Triều Tịch reo lên, Cố Triều Tịch nhìn một cái, mỉm cười chuyển cho Cung Thiếu Dương.
Tô Vũ Đồng thấy anh cứ cười mãi, cũng không hiểu liền hỏi:
-A Tịch, anh bảo Tiểu Hạ làm gì vậy?
Cố Triều Tịch cười nói:
-Không phải em muốn anh trả thù cho Nghiên Nghiên sao? Anh bảo Tiểu Hạ gọi người đi điều tra Vương Sa và Đinh Giai kia rồi.
Tô Vũ Đồng vừa nghe vậy, liền thấy hứng thú:
-Điều tra đến đâu rồi?
Cô hiểu A Tịch, nếu không phải có gì lớn, anh tuyệt đối sẽ không cười như vậy.
Tô Vũ Đồng có hứng thú, Trần Nghiên Nghiên tất nhiên cũng có, lập tức chăm chú nhìn Cố Triều Tịch.
Thấy dáng vẻ của hai người các cô, Cố Triều Tịch ngồi thẳng người nói:
-Đinh Giai đó luôn âm thầm mua bán thuốc cấm trong tối, còn Vương Sa kia thì lén lút hút ma túy, trong nhà tàng trữ mấy lạng các loại thuốc phiện.
Tiểu Hạ còn tìm được video tối quan bọn họ bỏ thuốc vào ly rượu, tuy không có tiếng, nhưng đủ để chứng minh Nghiên Nghiên trong sạch, những thứ này cộng lại, anh cảm thấy đủ để bọn họ ăn cơm tù mấy năm rồi.
Mấy năm tiếp theo, anh sẽ bảo người “chăm sóc” cho hai bọn họ thật tử tế, chắc chắn sẽ khiến bọn họ hối hận đến chết vì đã từng làm hại Tô Vũ Đồng!
Tô Vũ Đồng vừa nghe vậy liền phấn khởi:
-A Tịch, anh thật lợi hại quá đi!
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy có thể rửa oan ức, vô cùng xúc động nói với Cố Triều Tịch:
-Sếp Cố, thực sự cảm ơn anh.
Cố Triều Tịch nhìn hai người, cười nhẹ:
-Hai người yên tâm, bây giờ chuyện đều đã giải quyết rồi, anh cũng nên phải đi làm đây.
-Ừm, em cũng đi.
Tô Vũ Đồng cười nói.
Bây giờ trung tâm thương mại quốc tế Tô Thị đã đến giai đoạn cuối, cô không thể hời hợt được.
Tâm trạng của Trần Nghiên Nghiên tốt hơn rất nhiều, cười nói:
-Đi đi, đi đi, mình trông nhà cho.
Ngược lại hiện giờ cô vô công rồi nghề, bên ngoài lại lạnh như vậy, cô không muốn ra ngoài.
Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch cười, sánh vai nhau ra khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Tô Vũ Đồng đi đến bên cạnh chiếc BMW trắng của mình, Cố Triều Tịch đột nhiên quay đầu lại nói với cô:
-Buổi trưa có muốn cùng ăn cơm không?
Tô Vũ Đồng lắc đầu:
-Buổi trưa không cần đâu, anh chạy tới chạy lui mệt lắm, buổi tối đi, anh đến em mời ăn ăn ngon.
Hôm nay anh thay Nghiên Nghiên và mình trút giận, tối cô phải dùng đồ ngon khao anh.
Cố Triều Tịch cười nhẹ ung dung:
-Vậy tối gặp.
Tô Vũ Đồng cười:
-Ừm, tối gặp.
Hai người sau khi tách ra, ai nấy đi tới công ty riêng của mình.
Trần Nghiên Nghiên một mình ôm gối, dựa vào sofa trong phòng khách nhà họ Tô, xem phim mới của Thôi Chân Hy đóng, đang xem đến đoạn cao trào, thì một tiếng chuyên điện thoại làm gián đoạn.
Cô hơi nhíu mày, lấy điện thoại trên bàn trà lên, nhìn ba chữ Cung Thiếu Dương nhấp nháy trên đó, liền tắt đi.
Cung Thiếu Dương bị Trần Nghiên Nghiên ngắt máy, lập tức lo lắng, gọi tiếp.
Anh vừa xem đoạn video Cố Triều Tịch gửi tới, anh còn đặc biệt xem tin tức xôn xao làng giải trí sáng nay, Đinh Giai vì mua bán thuốc cấm bị vào tù, tất cả sự thật chứng minh tối qua anh hiểu lầm Trần Nghiên Nghiên.
Hiện giờ cuối cùng anh cũng hiểu câu nói đó của cô, không phải em thay đổi, mà là anh không còn tin tưởng em nữa là có ý gì!