-Cô chủ, thời gian không sớm nữa.
Tiểu Vương vốn không muốn quấy rầy Tô Vũ Đồng, nhưng Mộ Diệc Thần căn dặn trước 6 giờ chiều phải về đến nhà, anh không thể chống lại ý ông chủ, bây giờ đã là 5 giờ rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Tiểu Vương nói vậy, liền nói với Chân Hy và Nghiên Nghiên:
-Vậy mình đi trước nhé.
Tính khí của Mộ Diệc Thần cô rất rõ, cô không muốn làm khó Tiểu Vương.
Hai người gật đầu với cô, sau đó cùng tiễn cô lên xe.
Tiểu Vương đưa Tô Vũ Đồng về thẳng khuôn viên Đế Cảnh.
-Cô chủ, cô về rồi.
Vú Tôn thấy Tô Vũ Đồng đi vào, vội vàng mỉm cười nghênh đón.
Tô Vũ Đồng cười nhẹ với bà:
-Vú Tôn, phiền bà rót tôi ly nước.
-Vâng.
Vú Tôn đáp một tiếng, lập tức quay người đi vào phòng bếp.
Tô Vũ Đồng đi thẳng đến sofa ngồi xuống, lấy gói thuốc từ trong túi nilon ra.
Cô sẽ uống thuốc thật cẩn thận, để bản thân nhanh chóng khỏe lại.
Sau này sẽ không phạm phải sự ngu ngốc nữa, khiến Nghiên Nghiên và Chân Hy lo lắng.
Vú Tôn nhanh chóng bê nước đến, cô uống thuốc xong, vú Tôn lại mang một bát cháo tổ yến qua:
-Cô chủ cái này là bà chủ sáng nay có người mang tới, nói để cô chủ bồi bổ cơ thể, tôi đun lại cho cô một bát, cô mau nhân lúc còn nóng ăn đi.
Nghe thấy mẹ chồng đưa tới, trong lòng Tô Vũ Đồng thấy ấm áp nói:
-Tôi vừa uống thuốc rồi, không thể ăn đồ gì nhanh như vậy, bà mang vào bếp cho ấm, lát nữa tôi đói sẽ ăn.
Vú Tôn vừa nghe vậy, liền cười nói:
-Cô xem trí nhớ của tôi, uống thuốc thì không được ăn gì liền lúc, vậy tôi đi ủ nóng cho cô, khi nào cô muốn ăn thì kêu tôi.
Bà vừa chỉ để ý đến mang của ngon lên, bà già này, trí nhớ thật là không tốt mà.
-Ừm, được.
Tô Vũ Đồng gật đầu.
Thấy cô gật đầu, vú Tôn bưng tổ yến về phòng bếp.
Tô Vũ Đồng uống hết nước trong cốc, sau đó về phòng mình.
Vì uống thuốc, cô hơi buồn ngủ, cho nên không ăn cơm tối, liền đi ngủ.
Sau khi tỉnh ngủ, đã là hơn 8 giờ tối, cô hơi đói bụng, liến xuống tầng.
-Cô chủ, cô tỉnh rồi.
Vú Tôn thấy cô xuống, lập tức đánh tiếng chào.
Tô Vũ Đồng cười hiền hòa:
-Vũ Tôn, tôi đói rồi, bà lấy cháo tổ yến ra đi.
-Cô chủ, cô ngồi trước đi, tôi đi hâm nóng lại.
Vú Tôn nói rồi, quay người vào bếp.
Tô Vũ Đồng ngồi không lâu, Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng trờ về.
Sau hai người là Tiểu Phương và Tiểu Viên, trong tay bọn họ xách túi lớn túi bé rất nhiều đồ, nhìn túi là biết đều là thương hiệu xa xỉ của phụ nữ.
Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng đang trong phòng khách, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười:
-Vũ Đồng, Lucas hôm nay cùng tôi đi dạo phố, tôi vốn không muốn mua cái gì, nhưng anh ấy cứ muốn giúp tôi mua nhiều như vậy, một mình tôi cũng không mặc hết, cô xem cô thích gì thì lấy chút đi.
Cô ta chính là muốn vẻ vang, cô ta chính là muốn đả kích cô.
Tô Vũ Đồng cô có được thân phận là vợ của Mộ Diệc Thần thì làm sao, Mộ Diệc Thần không phải vẫn tình nguyện tiêu tiền cho tôi, bỏ rơi cô ở nhà đó sao?
Trong cái nhà này cô chính là vật trang trí!
Tô Vũ Đồng biết cô ta cố ý, cho nên cô không tức giận chút nào, điềm tĩnh nói:
-Không cần, tôi không thiếu quần áo.
Châu Lệ Đồng thấy cô lại chỉ phản ứng bình thường, trong lòng phút chốc thấy không hả hê, vừa hay lúc này vú Tôn bưng tổ yến đến, mắt cô ta sáng lên lập tức đưa tay ngăn lại, cười hồn nhiên ngây thơ:
-Vú Tôn thật là chu đáo, biết tôi đói rồi, còn chuẩn bị cháo tổ yến cho tôi, oa, thơm quá.
Nói rồi, liền ăn ngay.
Vú Tôn thấy vậy, vội nói:
-Cô Châu, cái này là bà chủ nhà tôi đặc biệt bảo người mang sang cho cô chủ nhà chúng tôi.
Sao cô ta có thể chưa hỏi một câu đã ăn rồi chứ!
Châu Lệ Đồng vừa nghe, vội vã làm ra vẻ gượng gạo, đặt chiếc thìa cô ta vừa ăn để lại vào bát, mặt đầy áy náy nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Vũ Đồng, xin lỗi, tôi không biết cái này là đặc biệt chuẩn bị cho cô, tôi muốn một ngụm nhỏ rồi, cô sẽ không để ý chứ?
Thực ra cô ta sớm đã biết tổ yến này là cho Tô Vũ Đồng, vì sáng nay khi cô ta thức dậy, nghe thấy vú Tôn và người đưa đồ đến nói chuyện rồi.
Huyết yến là thứ đồ tốt để dưỡng sắc, Tô Vũ Đồng sao có thể xứng để dùng chứ, cô ta chính là muốn làm cô buồn nôn, cho nên mới cướp trước ăn.
Tô Vũ Đồng nhìn bộ mặt đó của cô ta, trong lòng đã buồn nôn sắp ói ra rồi, tổ yến này bị cô ta động vào tất nhiên cô sẽ không cần nữa, vậy nên nói:
-Nước bọt của tôi nhổ vào trong cốc của cô, sau đó chuyển cốc nước cho cô, nói tôi không cố ý, cô nhất định sẽ không để ý sao, cô sẽ uống sao?
Cô không nhìn nổi nhất là cái bộ dạng rẻ tiền còn ra vẻ thông minh của cô ta!
Không để ý, nói thật đễ nghe, tôi xem cô để ý không?
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời này của cô, khóe mắt lập tức đỏ ửng, vô cùng đáng thương nhìn Mộ Diệc Thần:
-Lucas, em thực sự không cố ý.
Mộ Diệc Thần thấy Châu Lệ Đồng tự trách buồn bã, liền nhìn sang Tô Vũ Đồng:
-Không phải là một bát tổ yến thôi sao, em hà tất phải tính toán so đo như vậy, tôi bảo vú Tôn nấu lại cho em một nồi là được.
Tô Vũ Đồng nghe thấy câu này của anh rõ ràng thiên vị Châu Lệ Đồng, trái tim phút chốc thấy buốt giá, cười lạnh nhạt nói:
-Không nhận nổi.
Sau đó, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Vú Tôn thấy Tô Vũ Đồng đi, lại sốt sắng:
-Cô chủ cô vẫn ốm mà, tối không ăn chút đồ gì, cơ thể sẽ không chịu nổi, nấu tổ yến cần thời gian, chi bằng tôi nấu cho cô bát mỳ nhé?
Tô Vũ Đồng không nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó đi tiếp.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời vú Tôn nói, ánh mắt phút chốc ngưng lại, trái tim chợt thắt vào.
Tối cô chưa ăn cơm sao?
Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng, trong lòng ghen tức, đi đến trước mặt anh, chắn tầm mắt anh nói:
-Lucas, qua hai ngày nữa em phải đi rồi, lần này đi có thể là mấy tháng, hiện giờ em rất muốn anh kem, anh đi ăn với em được không?
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô ta nói, hơi gật đầu.
Anh biết, người lúc này Tô Vũ Đồng không muốn thấy nhất e rằng chính là anh.
Anh ở trong nhà, tối nay nhất định cô sẽ không ăn bất cứ thứ gì cả.
Châu Lệ Đồng thấy anh đồng ý, cười khoác tay anh, cố ý nâng cao giọng nói:
-Vậy chúng ta đi thôi.
Tô Vũ Đồng vừa đến cửa phòng mình, liền nghe thấy câu này của cô ta, bàn tay nắm tay cầm cửa hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng cô định thần, mở cửa đi vào.
Hôm nay cô đã nói rất rõ ràng với Mộ Diệc Thần rồi, cho nên anh muốn cùng ai ra ngoài, không liên quan chút gì đến cô cả.
Điều cô có thể làm chính là đợi chờ, đợi anh chán ghét cô, chủ động mở cửa để cô đi.
Lúc đó thiết nghĩ bệnh của ông nội cũng chữa khỏi rồi, cô có thể không kiêng nể tranh giành quyền nuôi dưỡng Niên Niên.
Anh thích Châu Lệ Đồng như vậy, nói không chừng sau khi bọn họ ly hôn, hai bọn họ đều có con rồi, lúc đó nói không chừng anh sẽ đưa Niên Niên cho cô.
Nghĩ vậy, cô nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Tô Vũ Đồng mày yên lặng như vậy mà ở lại đi.
Cô nằm một lúc, vú Tôn mở cửa đi vào, trong tay bưng một bát mỳ nóng nghi ngút, giọng điệu quan tâm nói:
-Cô chủ, mỳ làm xong rồi, cô dậy ăn chút đi.