Tô Vũ Đồng mở miệng, không nói được lời nào, mà ngất luôn đi.
Mộ Diệc Thần biết cô chắc chắn đã sốt rồi, vội vã bế cô đi, lái xe đến phòng khám của Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương thấy Tô Vũ Đồng toàn thân ướt sũng, lập tức tìm một bộ đồ bệnh nhân vứt cho Mộ Diệc Thần:
-Giúp cô ấy thay quần áo ướt trước đã.
Mộ Diệc Thần không nói lại, liền kéo tấm rèm, thay đồ cho Tô Vũ Đồng.
Cơ thể cô nóng như lửa đốt, Mộ Diệc Thần vừa chạm vào, lòng chợt thắt lại, hận bản thân tại sao không sớm tìm thấy cô.
Thay quầy áo xong, anh kéo rèm ra, giống như lần trước đặt túi đá giúp cô hạ nhiệt độ.
Cung Thiếu Dương thấy anh làm thuần thục như vậy, khoanh tay nói:
-Cậu đã quan tâm cô ấy như vậy, tại sao còn làm tổn thương cô ấy?
Anh thực sự không hiểu!
Mộ Diệc Thần không nhìn Cung Thiếu Dương, kéo tay Tô Vũ Đồng đặt gần miệng, nói:
-Mình chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương cô ấy!
Đây cũng không phải là kết quả mà anh muốn.
-Nếu đã vậy, tại sao cậu không nghĩ cách làm thế nào để tránh đi, hôm nay các cậu làm thành thế này, trách nhiệm lớn nhất theo mình thấy chính là cậu, bản thân cậu suy nghĩ kỹ đi.
Cung Thiếu Dương nói xong, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy lời này của anh, Mộ Diệc Thần đờ ra.
Tô Vũ Đồng trong cơn mê, nắm chặt lấy tay Mộ Diệc Thần, trên miệng nói lời mơ hồ không rõ, đôi lông mày đau khổ nhíu lại.
Mộ Diệc Thần biết nỗi sợ này của cô, cho nên ôm lấy cô giống như lần trước, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Tô Vũ Đồng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, duỗi tay ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được cô lúc này cần mình, trái tim Mộ Diệc Thần mềm đi, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó áp chặt người cô vào ngực mình.
Trong sự vỗ về của anh, Tô Vũ Đồng dần dần yên lặng.
Mộ Diệc Thần lặng lẽ nhìn dáng vẻ khi cô ngủ, bàn tay luôn vuốt ve khuôn mặt cô.
Tô Vũ Đồng như bị anh làm phiền, nhíu mày, rúc vào ngực anh.
Dáng vẻ này của cô giống hệt như chú cún con, Mộ Diệc Thần cười, không động linh tinh nữa.
Mưa suốt một đêm, sáng hôm sau khi Tô Vũ Đồng tỉnh lại, thì thấy Mộ Diệc Thần đang ngủ cạnh cô, còn mình giống như một chú gấu ôm lấy anh.
Cô nhẹ nhành rút tay ra, ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người anh.
Cô biết tối qua anh mang mình đến chỗ Thiếu Dương để cứu, gạt bỏ những tổn thương anh mang đến cho mình không nói, anh thực sự đã cứu mình rất nhiều lần, cho dù cô phải rũ sạch quan hệ với anh, thì chuyện anh từng cứu mình vẫn còn đó.
Tình cảm không thành, nhân nghĩa vẫn còn, cô vẫn nên cảm ơn anh.
Cô ngồi như vậy lên giường bệnh nhìn anh, đến khi anh tỉnh lại.
Mộ Diệc Thần mở mắt nhìn thấy Tô Vũ Đồng, anh lập tức ngồi dậy.
Chiếc chăn theo đó rơi xuống, anh mới ý thức được vừa rồi trên người mình được đắp chăn, nhưng tối qua anh không hề đắp.
Lẽ nào là Vũ Đồng đắp cho anh sao?
Có suy nghĩ này, trong lòng anh chợt vui, nhìn cô cười.
Tô Vũ Đồng thấy anh cười, biểu cảm bình thản như băng, lãnh đạm nói một câu:
-Tối qua cảm ơn anh.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này, ánh mắt ngưng lại, niềm vui trong lòng bỗng chốc tiêu tán, giọng điệu có chút đau buồn:
-Giữa chúng ta nhất định phải nói lời như vậy sao?
Anh vẫn thích cô của tối qua hơn.
Ánh mắt Tô Vũ Đồng hờ hững, không chút gợn sóng:
-Vậy sếp Mộ hy vọng tôi nói thế nào?
Hiện giờ anh nhúng tay vào cuộc đời cô, khống chế ông nội và con cô, còn muốn cô nói thế nào với anh chứ?
Mộ Diệc Thần không thích dáng vẻ này của cô, dùng tay vò lông mày:
-Vũ Đồng, chúng ta không thể ở cùng nhau như trước kia sao?
Anh thực sự không muốn tiếp tục như này, anh sẽ điên mất, thực sự sẽ điên mất!
Tô Vũ Đồng cười:
-Sếp Mộ nói đùa rồi, thời gian sẽ không thể quay lại.
Hôm qua anh và Châu Lệ Đồng còn cười đùa, bây giờ lại nói với cô cái gì mà ở cùng giống trước đây!
Anh không cảm thấy đầu là yêu cầu quá vô lý, quá nực cười à?
Tình cảm của cô trong sạch, thứ lỗi cô không thể chấp nhận loại chuyện bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền được.
Mộ Diệc Thần sợ nhất cô cười như vậy, mỗi lần cô cười thế này, giống như cầm dao đâm vào anh, anh nắm lấy tay cô:
-Em nói tôi có chỗ nào không tốt, tôi sửa, sửa đến khi nào em thích mới thôi được không?
Anh từng thử rồi, anh thực sự không thể để mất cô.
Tô Vũ Đồng hơi ngây ra, hoàn toàn không ngờ Mộ Diệc Thần cao ngạo lại có thể nói ra lời này.
Anh kiêu ngạo như vậy, vô đối như vậy, bảo anh cúi đầu còn khó hơn là giết anh, bây giờ anh lại muốn cúi đầu trước cô sao?
Nhưng thực sự có thể sao?
Mộ Diệc Thần thấy cô ngây ra không nói, tâm trạng có chút kích động, liền ôm lấy cô vào lòng:
-Đừng rời xa tôi được không?
Anh không sợ điều gì, chỉ sợ trong lòng cô không có anh.
Cảm giác đó đau khổ hơn bất cứ cực hình nào.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, trái tim chợt yếu mềm, nhưng nghĩ đến dáng vẻ anh và Châu Lệ Đồng thân thiết với nhau, trái tim giống như bị đâm thủng, không thể giải tỏa.
Cô không muốn chịu tổn thương thêm nữa, vậy nên cứng nhắc, dùng tay đẩy anh ra:
-Sếp Mộ, thời kỳ hợp đồng, tôi sẽ an phận ở bên cạnh anh.
Đây là giới hạn lớn nhất của cô rồi.
Những thứ khác tiến thêm một bước, cô sẽ không nghĩ nữa, cũng không dám nghĩ nữa.
Cứ vậy đi.
Sắc mặt Mộ Diệc Thần khi nghe thấy cô nói lời này, phút chốc trắng bệch, cơ thể cứng đờ:
-Đây thực sự là suy nghĩ của em?
Cô thực sự vô tình vậy sao?
Vì Cố Triều Tịch thực sự muốn rũ bỏ anh sao?
Tô Vũ Đồng không dám nhìn vào mắt anh, gật đầu.
Hiện giờ cô chỉ muốn ông nội yên ổn, Niên Niên cũng yên ổn.
Mộ Diệc Thần nhắm mắt, đứng dậy khỏi giường, nói:
-Hôm nay em còn phải tiêm, buổi chiều tôi sẽ bảo Tiểu Vương đến đón em.
Sau đó bỏ đi.
Tô Vũ Đồng thấy anh đi như vậy, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Nín nhịn sự cay đắng trong lòng, cô nói với bản thân, như vậy rất tốt, không phải sao?
Tình yêu vốn không có đúng sai, nhưng cô không cho phép người đàn ông mình yên, trong lòng còn có người khác, nếu cô đã không được làm duy nhất, vậy thì cô chỉ đành tự lo cho mình thôi.
Bọn họ vốn chính là hai đường thẳng song song, nếu không phải đều bị tính kế, vốn không thể cắt nhau.
Mộ Diệc Thần sau khi rời đi, Cung Thiếu Dương thấy Tô Vũ Đồng cô độc một mình, liền gọi điện cho Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy, hai cô nhanh chóng tới đó.
Các cô luôn bên cạnh cô, đến buổi chiều Tiểu Vương đến đón Tô Vũ Đồng.
Trần Nghiên Nghiên lấy thuốc cho Tô Vũ Đồng dặn dò:
-Vũ Đồng, cậu nhất định phải uống thuốc đúng giờ, còn có lo vitamin này, cậu phải nhớ uống nhé.
Cơ thể cô ấy không giống như người thường, bệnh một lần là rất khó chịu, cô hy vọng cô ấy sau này có thể khỏe mạnh, cho nên lúc Cung Thiếu Dương kê thuốc, cô bảo anh cho cô ấy thêm một lọ vitamin.
-Được.
Tô Vũ Đồng cười đáp.
-Vũ Đồng, chuyện cùng đi xem phim, sợ là mình phải thất hứa rồi, oppa Cố liên hệ với phim mới cho mình rồi, mấy ngày nữa mình phải vào đoàn phim.
Thôi Chân Hy vô cùng xin lỗi nhìn sang Tô Vũ Đồng.
Vốn cô không muốn đi, nhưng gần đây Cung Thiếu Vũ cứ bám lấy cô, cho nên cô đã đồng ý với Cố Triều Tịch.
Cung Thiếu Vũ không giải quyết được mẹ anh ta, cả đời này cô cũng sẽ không ở cạnh anh.
-Không sao, cậu yên tâm mà đi, mình sẽ đi xem phim.
Cho dù Chân Hy không ở đây, một mình cô cũng đi xem.