Châu Lệ Đồng nghe thấy cô từ chối, đáy mắt lóe lên sự u ám, hơi cắn môi, bịa đặt nói:
-Lâm Yên Nhiên muốn vượt biên ra nước ngoài, nếu cô muốn biết tung tích của bà ta, vậy thù trưa mai đến quan cà phê Tâm Duyệt tìm tôi.
Chỗ mồi này đủ rồi chứ!
Cô ta không tin Tô Vũ Đồng không muốn biết tung tích của Lâm Yên Nhiên.
Cánh tay cầm điện thoại của Tô Vũ Đồng căng lên, Lâm Yên Nhiên tội ác chất chồng, cô không thể nhìn bà ta ung dung ngoài vòng pháp luật, cô đã hứa với người nhà người bị chết là cho họ một lời giải thích, không thể để bà ta lén lút chuồn mất được.
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát nói:
-Được!
Cho dù Châu Lệ Đồng hẹn cô ra có mục đích gì, vì tung tích của Lâm Yên Nhiên, cô đi!
Châu Lệ Đồng nghe thấy Tô Vũ Đồng đồng ý, cười lạnh lẽo cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Lâm Yên Nhiên.
Tô Vũ Đồng không muốn bỏ qua cho Lâm Yên Nhiên, Lâm Yên Nhiên lại cũng chưa từng nghĩ bỏ qua cho cô, việc cô ta bây giờ muốn là chính là gọi bọn họ đến một chỗ, sau đó làm ngư ông đắc lợi.
Cố Triều Tịch báo cảnh sát rồi, cảnh sát bây giờ đang truy nã Lâm Yên Nhiên ở khắp nơi, em trai bà ta không dám giữ bà ta lại, bà ta cũng không dám bạo gan đến khách sạn ở, vậy nên đã chọn một tòa nhà vô cùng hẻo lánh để trốn tránh.
Đang là thời gian giao mùa, điện thoại bà ta rung lên, bà ta cầm lên xem, là Châu Lệ Đồng gọi, cực kỳ bực bội nghe máy:
-Cô tìm tôi có việc gì?
Châu Lệ Đồng trước đây là tình địch của con gái bà ta, không biết đã đấu đá nhau bao nhiêu lần ngoài sáng trong tối, tuy bà ta lợi dụng cô ta quay lại phá hoại tình cảm giữa Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, nhưng trong lòng vẫn không thích cô ta.
Mục tiêu của Châu Lệ Đồng là Tô Vũ Đồng, cho nên giọng điệu của Lâm Yên Nhiên thế nào cô ta chẳng hề mảy may để ý, vào thẳng vấn đề:
-Trưa mai tôi sẽ hẹn Tô Vũ Đồng đến quán cà phê Tâm Duyệt, bà muốn báo thù thì qua đó.
Lâm Yên Nhiên hiện giờ chỉ có thể trốn trong bóng tối, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị cảnh sát bắt đi, cô ta đoán chắc bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù Tô Vũ Đồng lần này.
Quả nhiên Lâm Yên Nhiên vừa nghe, trong mắt lập tức tràn đầy thù hận, nói vào điện thoại:
-Tôi nhất định sẽ đến!
Bây giờ bà ta thảm như vậy, đều là do Tô Vũ Đồng hại!
Bà ta khó sống, cô cũng đừng mơ dễ sống.
Bà ta mặc kệ Châu Lệ Đồng đang mưu tình điều gì, bà ta chỉ biết Châu Lệ Đồng cũng hận Tô Vũ Đồng chẳng kém bà ta!
Bà ta tự đi cho dù là âm mưu gì, thì cũng là nhắm vào Tô Vũ Đồng!
Nghe lời này của Lâm Yên Nhiên, Châu Lệ Đồng hài lòng cười.
Tô Vũ Đồng đây chính là kết cục cho kẻ tranh đàn ông với tôi!
Tôi thực sự mong chờ sự thể hiện của Lâm Yên Nhiên đó.
Cũng không biết bà ta sẽ xử lý cô thế nào.
Sáng hôm sau, Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng đi làm, Chân Hy trang điểm cho mình thật xinh đẹp, dẫn Niên Niên ra ngoài gặp Cung Thiếu Vũ.
Địa điểm đã hẹn là dưới đài phun nước quảng trường Thế Kỷ.
Tuy Chân Hy và Cung Thiếu Vũ đã gọi video trên mạng rồi, nhưng trong đám người vẫn không thể nhanh chóng nhận ra đối phương, ngược lại Niên Niên phát hiện ra Cung Thiếu Vũ trước.
-Chú Thiếu Vũ!
Niên Niên buông ta Chân Hy ra, trực tiếp chạy đến trước mặt Cung Thiếu Vũ, cười vô cùng đáng yêu.
Cung Thiếu Vũ nhìn thấy Niên Niên rất bất ngờ, vội nắm tay cậu bé nghiêm túc hỏi:
-Nhóc con, sao cháu một mình ở đây?
Bình thường Niên Niên ra ngoài không phải là Tô Vũ Đồng dẫn theo thì là Mộ Diệc Thần, nếu bọn họ đều không có thời gian thì là chú Ngô dẫn đi, hôm nay sao lại một mình chạy ra, cậu bé sẽ không lại bỏ nhà đi đấy chứ!
Mắt Niên Niên cong thành vầng trăng khuyết, đưa tay chỉ về phía Thôi Chân Hy:
-Là dì Nghiên Nghiên dẫn con đến.
Cung Thiếu Vũ nghe thấy hai chữ Chân Hy, lập tức nhìn theo hướng Niên Niên chỉ.
Khi anh nhìn Chân Hy, Chân Hy cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau cười, đi về phía đối phương.
-Em xinh hơn trên ảnh và video nhiều.
Cung Thiếu Vũ là biên kịch vàng của Đại Kỳ, lăn lộn trong giới giải trí, thứ không thiếu nhất trong giới giới trí chính là người đẹp, nhưng xinh giống như Thôi Chân Hy thế này thì lần đầu anh thấy, lúc này trong mắt anh ngập tràn sự ngỡ ngàng.
Thôi Chân Hy cười, trêu đùa nói:
-Không bị chê sống ảo, em rất vinh hạnh.
Cung Thiếu Vũ thấy cô hoạt bát như vậy, cũng đùa theo:
-Con gái đẹp như em sao có thể sống ảo được, trừ khi mắt tôi có vấn đề.
-Phì!
Thôi Chân Hy bị Cung Thiếu Vũ chọc cười, đôi mắt dập dìu từng đợt sóng tình vô hạn, khiến cho Cung Thiếu Vũ nhìn ngây ngốc, thuận miệng nói một câu:
-Có ai từng nói với em, em rất có khả năng làm người tình quốc dân không?
Nụ cười này của cô vô cùng mê hoặc, đôi mắt như có điện quả thực như muốn lấy mạng người khác, nếu có thể vào làng giải trí, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng chắc chắn thiếu yêu nữ*.
(*Ý nói đến người phụ nữ xinh đẹp lại quyến rũ.
)
Thôi Chân Hy chắc chắn là tuyệt phẩm của yêu nữ.
Nghe thấy lời đánh giá của Cung Thiếu Vũ với mình, Thôi Chân Hy cười càng rạng rỡ, đôi mắt đong đưa lấp lánh ánh sáng:
-Thật sao?
Nghiên Nghiên trước đây nói với cô, cô chỉ coi đó là trêu đùa, bây giờ nghe thấy chuyên gia như Cung Thiếu Vũ này cũng nói vậy, cô cực kỳ vui.
Trên đời này không có người con gái nào không thích được khen!
Cung Thiếu Vũ càng nhìn cô càng thích, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, vỗ ngực bảo đảm:
-Tất nhiên là thật, em có ý muốn vào Đại Kỳ của chúng tôi không, tôi có thể cân nhắc viết riêng kịch bản cho em, bảo đảm em nổi trong một đêm , từ đó một bước lên mây.
Thôi Chân Hy vốn rất có hứng thú, nghe thấy Đại Kỳ phút chốc liền mất hứng nói:
-Công ty của Mộ Diệc Thần em không có hứng!
Anh ta đối xử với Vũ Đồng như vậy, cô không thèm vào công ty của anh.
Cung Thiếu Vũ nghe thấy lời Thôi Chân Hy nói, vội nói:
-Đừng mà, em đừng quyết định nhanh như vậy, suy nghĩ kỹ đã được không?
Cô xuất sắc như vậy, anh thực sự không muốn bỏ lỡ.
Thôi Chân Hy thu lại nụ cười, nghiêm tú nói:
-Không cần suy nghĩ!
Có gì phải suy nghĩ, tên cặn bã Mộ Diệc Thần đó, cô không thèm chèo kéo quan hệ với anh ta!
Thấy cô không vui, Cung Thiếu Vũ nói:
-Được rồi được rồi, không đi thì không đi, tôi mua vé khu vui chơi rồi chúng ta dẫn Niên Niên đi chơi thôi.
Anh sẽ không bỏ qua, hạt giống tốt như vậy, đáng để anh để tâm thật kỹ.
Chân Hy thấy anh không dài dòng nữa, cuối cùng cũng nở nụ cười, nhìn Niên Niên nói:
-Cục cưng, con muốn đi khu vui chơi không?
Niên Niên nghe vậy, thích thú gật đầu:
-Con đi con đi!
Thấy Niên Niên thích thú như vậy, Thôi Chân Hy nhìn Cung Thiếu Vũ nói:
-Vậy đi thôi.
Cung Thiếu Vũ cười dắt tay Niên Niên nói:
-Nhóc con, mau kéo dì Chân Hy của cháu, chúng ta xuất phát thôi!
Niên Niên gật gật đầu, nắm lấy tay Chân Hy, ba người vui vẻ rời khỏi quảng trường Thế Kỷ, đi về phía khu vui chơi cách đó không xa.
Buổi trưa.
Tô Vũ Đồng sau khi tan làm, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, liền lái xe tới quán cà phê Tâm Duyệt.
Châu Lệ Đồng sớm đã ngồi ở một chỗ trang nhã đợi, thấy Tô Vũ Đồng đến, cô ta cười yểu điệu hỏi:
-Uống gì?
Tô Vũ Đồng ngồi xuống lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái đáp:
-Không cần, chúng ta vẫn chưa thân đến mức có thể cùng uống cà phê!
-Ha!
Châu Lệ Đồng cười nhẹ, trong đôi mắt lướt qua sự khinh bỉ, không ăn nhập chút nào với khuôn mặt thiên thần xinh đẹp của cô ta.
-Khó trách Lucas không thích cô, thật là không có lấy một chút thú vị, anh ấy rất thích uống trà chiều, cô nói anh ấy ở cạnh cô bí bách nhường này? Khó trách tôi vừa xuất hiện, anh ấy lập tức hất cô ra khỏi chín tầng mây.