Cậu bé tuyên bố với Cố Triều Tịch một chuyện, chính là mẹ là của cậu!
Cố Triều Tịch thấy hành động của Niên Niên, chỉ cảm thấy cậu bé đáng yêu, cười nhẹ.
Nhà hàng Nguyệt Mãn.
Lúc bọn họ đến Cung Thiếu Dương đã đợi được mười mấy phút rồi, thấy Cố Triều Tịch lại cũng ở đây, anh vô cùng ngạc nhiên.
Hai người đều là người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, tất nhiên có quen biết, khách sáo chào hỏi một tiếng, rồi tự ngồi vào chỗ của mình.
Trần Nghiên Nghiên sợ Thôi Chân Hy không biết gì sẽ nói nhầm, làm kích động đến Vũ Đồng, nên nói với cô:
-Chân Hy, có thể đi vào nhà vệ sinh với mình được không?
Cô phải nói với cô ấy mấy ngày nay đã xảy ra những gì.
Vừa rồi Trần Nghiên Nghiên nói say xe, Thôi Chân Hy tưởng cô muốn đi nôn, lập tức gật đầu, đỡ cô đi.
Đến nhà vệ sinh, Trần Nghiên Nghiên nhìn ngó xung quanh, thấy không có người nào, liền đứng thẳng người.
Thấy Nghiên Nghiên vừa rồi còn yếu ớt như cây liều trước gió, bỗng chốc đã có tinh thần rồi, Thôi Chân Hy ngạc nhiên há hốc miệng:
-Tại sao cậu lại giả vờ không khỏe?
Cô có chút không hiểu, Nghiên Nghiên đã đùa cái gì vậy?
Trần Nghiên Nghiên nhìn cô đầy trách móc:
-Còn không phải vì cậu à, cậu có biết, Mộ Diệc Thần lại ở cùng Châu Lệ Đồng rồi không?
Nói rồi, chỉ sợ Thôi Chân Hy không hiểu ý của mình, lập tức lấy điện thoại ra, mở trang mạng cho Thôi Chân Hy xem.
Thôi Chân Hy xem xong, tức không chịu được, trợn tròn mắt giận dữ mắng:
-Chết tiệt, bọn chó này! Nghiên Nghiên cậu nói với mình bọn họ đang ở đâu, mình đi trả thù cho Vũ Đồng!
Tất cả mọi chuyện xảy ra ở đảo Jeju vẫn còn như vừa mới đây, Vũ Đồng mới trải qua mấy tháng thoải mái, Mộ Diệc Thần sao có thể đối xử với cô ấy như vậy!
Còn Châu Lệ Đồng đáng ghét kia, Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đã kết hôn rồi, cô ta còn bám lấy Mộ Diệc Thần làm gì!
Thực là loại đê tiện nhất trong các loại đê tiện!
Cô không đánh chết cô ta thì không thể làm yên lòng dân được!
Trần Nghiên Nghiên thấy Thôi Chân Hy kích động như vậy, vội kéo cô lại:
-Cậu đừng kích động, chuyện tình cảm chúng ta vẫn nên để Vũ Đồng tự giải quyết đi, còn một chuyện nữa mình muốn nói với cậu, Cố Triều Tịch đó, mình cảm thấy anh ta thích Vũ Đồng.
Vừa rồi Chân Hy chủ động như vậy, mà Cố Triều Tịch lại tỏ ra rất bình tĩnh, duy chỉ có lúc nhìn Vũ Đồng, là ánh mắt sáng lên, ánh mắt đó rất giống với Cung Thiếu Dương khi nhìn cô, cô không thể lầm được, cho nên cô không hy vọng Chân Hy cố chấp đâm đầu vào tường.
Thôi Chân Hy nghe Trần Nghiên Nghiên nói vậy, lập tức ngây ra.
Cô không ngờ bản thân không dễ gì mới nhìn trúng một người, trong lòng anh lại tình cảm với người bạn thân nhất của cô, vậy xem ra cô không thể tiếp tục theo đuổi oppa Cố nữa rồi.
Vũ Đồng quá đáng thương, oppa Cố để lại cho cô ấy đi.
Trên đời này nhiều người như vậy, cô từ từ tìm cũng được.
Trần Nghiên Nghiên thấy Thôi Chân Hy ngây ra không nói, tưởng cô đang buồn, lập tức nắm lấy tay cô:
-Bạn yêu, mình chỉ là không hy vọng cậu chịu tổn thương thôi.
Cô thực sự không có ý khác, cô chỉ là có lòng tốt nhắc nhở.
Thôi Chân Hy cười phóng khoáng:
-Mình không sao, cảm ơn cậu Nghiên Nghiên.
Chỉ có bạn bè thực sự mới nói lời thật.
Thực ra cô rất cảm kích cô ấy đã nói với cô những điều này khi tình cảm của cô mới chớm nở, không đến khi để cô lún sâu vào không thể dứt ra.
Thấy cô nói không sao, Trần Nghiên Nghiên mới yên tâm, vội chuyển chủ đề:
-Lần trước Thiếu Dương không phải đã cho cậu wechat của em trai anh ấy sao? Các cậu bây giờ nói chuyện thế nào rồi?
Chỗ này không được thì chỗ khác, cô hy vọng Chân Hy có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự thuộc về mình.
Thôi Chân Hy nghe thấy Nghiên Nghiên nhắc tới Cung Thiếu Vũ, đưa tay vuốt tóc mình, cười nói:
-Chúng mình nói chuyện cũng được, lần này mình tới đã nói trước với anh ấy, anh ấy hẹn mình ngày mai gặp.
Vốn cô còn nghĩ gặp được tình yêu đích thực, không cần gặp Cung Thiếu Vũ nữa, bây giờ xem ra vẫn phải gặp rồi.
Duyên phận là thứ bản thân cần tự nắm lấy, nói không cùng nhìn hợp mắt thì sao?
Trần Nghiên Nghiên mỉm cười:
-Vậy chúc cậu hẹn hò thuận lợi trước nhé.
-Cảm ơn cậu!
Thôi Chân Hy cảm ơn vô cùng tự nhiên.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó dắt tay nhau quay lại.
Khi bọn họ quay lại, thức ăn đã lên rồi, rực rỡ đủ mọi màu sắc không chỉ đẹp mắt mà còn đầy đủ sắc hương vị.
Có thể nhìn ra, hôm nay để chiêu đã mấy người bạn thân, Tô Vũ Đồng đã dày công chuẩn bị.
Chân Hy nhìn bàn đầy thức ăn, kinh ngạc một tiếng:
-Oa, đẹp quá đi!
Sau đó đỏng đảnh nói:
-Thực sự không nỡ động đũa mà!
Lúc cô ở Hàn Quốc, đã nghe nói món ngon Trung Quốc là vô địch, không ngờ hôm nay nhìn thấy còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Thấy dáng vẻ này của Chân Hy, đôi mắt sáng của Cung Thiếu Dương hiện lên ý cười:
-Không nỡ cũng vô dụng thôi, dù sao vẫn phải ăn, nếu cô thích thì chụp lại đi!
-Cái đó được đấy!
Cung Thiếu Dương nói ra lời này, Trần Nghiên Nghiên lập tức bồi thêm, sau đó lấy điện thoại ra chụp trước.
Chân Hy thấy vậy liền chụp theo.
Cung Thiếu Dương thấy Trần Nghiên Nghiên hăng say chụp như vậy, cười típ mắt nói:
-Cục cưng tạo dáng đẹp, anh giúp em chụp.
Đây là cơ hội tốt để anh kéo lại mối quan hệ của anh với Nghiên Nghiên, sao anh có thể bỏ lỡ, cô mấy ngày không để ý đến anh, anh khó chịu chết đi được.
Trần Nghiên Nghiên thấy anh tích cực như vậy, cũng phối hợp tạo mấy dáng liền, sau đó lại bảo Cung Thiếu Dương chụp cho ba người bọn họ mấy tầm cùng nhau.
Chụp xong cô liền đăng lên bảng tin, khoe rằng hôm nay mình được làm khách quý của tổng giám đốc Tô Thị.
Cung Thiếu Dương thấy cô đăng, anh cũng đăng theo.
Đăng lên bảng tin xong, mắt anh di chuyển, tiện tay gửi cho Mộ Diệc Thần một tấm chụp tất cả mọi người.
Đều là tại anh ta, cho nên Nghiên Nghiên mấy ngày không thèm để ý đến anh, anh phải chọc tức anh ta.
Khi Mộ Diệc Thần nhận được tin nhắc đang ăn tối với Châu Lệ Đồng.
Không khí vốn ấm cúng, sau khi nhìn thấy bức hình Cung Thiếu Dương gửi xong, lập tức trở nên lạnh lùng u ám.
Tô Vũ Đồng, em lại còn dẫn cả Cố Triều Tịch đi ăn cơm với bạn em!
Em thế này là coi Cố Triều Tịch như bạn trai rồi sao?
Tô Vũ Đồng em giỏi lắm em gan lắm!
Châu Lệ Đồng quan sát thấy có gì không đúng, liền hỏi:
-Lucas, anh sao vậy?
-Không sao, chỉ là có chút không khỏe, em ăn đi, anh lên tầng nghỉ ngơi chút.
Mộ Diệc Thần hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, không đợi Châu Lệ Đồng đáp lại, dùng khăn lau miệng, rồi quay người lạnh lùng bước lớn rời đi lên tầng.
Châu Lệ Đồng nhìn bóng lưng anh, hơi nắm bàn tay.
Đoán rằng, lẽ nào tin nhắn vừa rồi là Tô Vũ Đồng gửi tới sao?
Tô Vũ Đồng, cô đúng là dai như đỉa vậy!
Lẽ nào mấy ngày nay biểu hiện của Mộ Diệc Thần cô không thấy sao?
Anh ấy chọn tôi, vẫn luôn là tôi!
Nếu cô đã muốn bám lấy đến chết, vậy đừng trách tôi không khách sáo.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức lấy điện thoại, gọi thẳng cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng và Chân Hy đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại đột nhiên lóe sáng hiện ra tên của Châu Lệ Đồng, sắc mặt cô hơi thay đổi, sau đó nói với mọi người một câu:
-Tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Sau đó ra khỏi phòng riêng.
-A lô?
Châu Lệ Đồng nghe thấy giọng Tô Vũ Đồng, lập tức nói:
-Tô Vũ Đồng, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nghe thấy cô ta lại còn muốn hẹn mình nói chuyện, Tô Vũ Đồng cười lạnh một tiếng:
-Châu Lệ Đồng, tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng có gì để nói hết.
Giữa bọn họ không có bất cứ sự qua lại nào, càng không có bất cứ công việc chùng gì, cô có thể nói gì với cô ta chứ?
Mộ Diệc Thần sao?
Xin lỗi, cô không rảnh, càng không có hứng thú!