Tô Thành Kiệt tối sầm mặt bước từng bước về phía Tô Vũ Nồng, đáy mắt ẩn chứa ngọn lửa đang bùng cháy:
-Là con, đúng không?
Tô Thành Kiệt nhìn Tô Vũ Nồng lớn lên từ nhỏ, nếu cô ta làm sai chuyện gì, đều sẽ có bộ dạng này.
Cô ta rốt cuộc tại sao lại làm vậy?
Đó là giấy tờ nhà mà, nền móng của gia đình bọn họ!
Sao cô ta có thể lấy chồng chứ!
Tô Vũ Nồng nhìn Tô Thành Kiệt đang đến gần, vô cùng chột dạ, nước mắt phút chốc chảy ra:
-Bố, con chỉ là muốn dùng giấy tờ nhà xoay sở một chút, con không ngờ đối phương lại không giữ lời như vậy, đem giấy tờ nhà đi bán, con có tiền, trong thẻ này có 160 tỷ, bố cầm để chuộc lại nhà đi!
Tô Vũ Nồng nói xong, vội vã lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi mình ra, đưa cho Tô Thành Kiệt.
Cô ta thực sự không cố ý!
Cô ta thực sự không ngờ được!
Cô ta cũng không muốn như vậy.
-Chát!
Tô Thành Kiệt nghe thấy cô ta bán nhà để xoay sở, cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu, đưa tay hung dữ tát cô ta một cái!
Tô Vũ Nồng vô cùng ấm ức khóc:
-Bố, con thực sự không cố ý, con thực sự bước vào đường cùng rồi mới động đến giấy tờ nhà, lẽ nào một căn nhà, còn quan trọng hơn tính mạng của con gái bố sao?
Ông có biết cô ta bị người ta đe dọa!
Nếu không lấy giấy tờ nhà ra, cả đời này của cô ta sẽ bị hủy hoại.
Tô Vũ Nồng đáng ghét, nhưng lại là mình đẻ ra, Tô Thành Kiệt không thể để cô ta chết thật, cho nên chỉ có thể chấp nhận!
Bất lực cùng cực than một tiếng, ông quay người sang Mộ Diệc Thần, đặt tấm thẻ Tô Vũ Nồng đưa lên bàn trà, thành khẩn khom lưng:
-Sếp Mộ, con gói nhỏ nhất thời hồ đồ bị người ta lừa, đây là 160 tỷ, vẫn mong anh trả lại nhà cho tôi.
Đối diện với Mộ Diệc Thần ông không có tư cách cứng họng, chỉ có thể cúi đầu.
Mộ Diệc Thần không chút dao động, lạnh nhạt nói:
-Chỉ có 160 tỷ, ông tưởng tôi để vào mắt sao? Hồ đồ hay không, đó là chuyện nhà các người, tôi cho các người 20 phút, thu dọn hành lý rời khỏi!
Hôm nay căn nhà này, chỉ có thể là của Tô Vũ Đồng!
Ông có phí nước bọt thế nào, cũng là thừa thãi.
Lâm Yên Nhiên thấy Mộ Diệc Thần không nhận tiền, cứ muốn đuổi bọn họ đi, vội vã nói:
-Sếp Mộ, anh rộng lượng, tha cho chúng tôi một con đường đi?
Nếu hôm nay căn nhà này không còn, Tô Thành Kiệt nhất định cả đời cũng sẽ không tha thứ cho Tô Vũ Nồng.
Bà ta không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Người Mộ Diệc Thần ghét nhất chính là Lâm Yên Nhiên, thấy bà ta lại dám mở miệng nói với anh, ánh mắt phút chốc tối sầm lại, lạnh lùng ra lệnh:
-Tiểu Dương, bảo vệ sỹ giúp bọn họ thu dọn hành lý!
Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn.
Nếu bọn họ đã không muốn đi tử tế, vậy thì anh đành phải giúp bọn họ.
-Vâng, sếp Mộ!
Tiểu Dương đáp một tiếng, sau đó chỉ vào 4 vệ sỹ nói:
-Các anh lên tầng giúp gia đình ông Tô thu dọn hành lý!
Lâm Yên Nhiên này thực sự không thuận mắt, bà ta tưởng mình là cái thá gì, lại dám cầu xin ông chủ mình.
Thật là tự chuốc lấy rắc rối!
-Vâng!
Bốn người vệ sỹ được chỉ mặt, không để nhỡ 1 giây, “lộc cộc!” đi lên cầu thang.
-Sếp Mộ, để chúng tôi!
Tô Thành Kiệt biết hôm nay cả nhà mình nhất định phải dọn ra khỏi cửa, nếu đã chắc chắn kết quả này, vậy thì đi cho tử tế, nếu bị đuổi ra ngoài, bị hàng xóm xung quanh trông thấy, mặt mũi ông giấu đi đâu cho được?
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, giọng nói không chút hơi ấm:
-Các người còn 15 phút!
Tô Thành Kiệt nghe vậy liền quay người, không nhìn Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng lấy một cái, đi thẳng lên tầng.
Lâm Yên Nhiên thấy Tô Vũ Nồng ngây ngốc ra, vội nói:
-Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu dọn đi.
Bản thân có thứ gì quý giá, mau tự mình cầm đi, người ta không có lòng tốt thu hộ cô ta đâu.
Bị lời bà ta nói làm giật mình, Tô Vũ Nồng định thần lại, vội chạy lên tầng.
Thấy cả nhà ông đều đã lên tầng, Mộ Diệc Thần nói với Tiểu Dương:
-Báo với cảnh sát, số tiền bị trộm và Tô Vũ Nồng đều ở đây!
-Vâng!
Tiểu Dương lập tức lấy điện thoại, làm theo ý của Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng bên cạnh vẫn không nói năng gì, thấp giọng nói:
-Ngày mai tôi bảo người qua quét dọn, ngày kia chúng ta cùng đi đón ông nội về ở được không?
Anh vì cô mà lớn tiếng như vậy, cô nên vui mừng chứ?
Trong lòng Tô Vũ Đồng vẫn còn khúc mắc, chỉ nhìn anh một cái, không nói năng gì.
Mộ Diệc Thần thấy cô không đáp lại, tâm trạng lập tức có chút bực bội, lại gần nhìn thẳng vào mắt cô:
-Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đang khúc mắc điều gì?
Rốt cuộc anh làm sai chỗ nào, rõ ràng trước đó vẫn còn tốt đẹp.
Anh không thích dáng vẻ này của cô, cực kỳ không thích!
Tô Vũ Đồng thấy anh kích động như vậy, vô cùng bình thản đáp:
-Không có!
Cô nói ra thì có tác dụng sao?
Anh vẫn luôn ngang ngược như vậy, cứ tự làm theo ý mình.
Cô đối với anh mà nói chỉ là một mối quan hệ trên hợp đồng, sao anh có thể để ý đến tâm trạng của cô được?
Thấy cô phản ứng bình tĩnh như thế, Mộ Diệc Thần chỉ cảm thấy chất đầy sự hoảng loạn, càng thêm bực mình, nhưng anh lại không thể tức giận với cô được, chỉ có thể đá một cái lên chiếc bàn trà trước mặt.
-Choang!
Một tiếng, Tô Vũ Nồng trên tầng giật nảy mình, cô ta vội xách vali đến phòng bố mẹ.
Lâm Yên Nhiên thấy cô ta nhanh như vậy đã sang rồi, lo lắng nói:
-Sao con thu dọn có chút đồ thế, mấy cái túi với giày dép bản giới hạn của con đâu?
Đó đều là những đồ sịn đấy!
Lẽ nào cô ta muốn để lại cho Tô Vũ Đồng chắc!
Cô ta không phải bị dọa đần người rồi chứ?
Tô Vũ Nồng nói:
-Mẹ, bây giờ con có 160 tỷ, mấy thứ đó có là gì, đợi lát nữa chúng ta đến khu bên cạnh mua một căn biệt thự ở trước, số tiền thừa còn lại muốn mua gì thì mua.
Nhưng thứ này đều là lấy danh nghĩa của Tô Vũ Đồng để đổi lấy, không tiêu thì phí của trời.
Túi xách và giày cái gì mua mới cũng tốt hơn!
Lâm Yên Nhiên nghe vậy liền gật đầu, sau đó nhìn Tô Thành Kiệt nói:
-Thành Kiệt à, ông nghe rồi chứ? Vũ Đòng nói muốn mua căn nhà bên cạnh đó.
Tô Thành Kiệt không đáp, cúi đầu gấp gọn quần áo của mình cho vào vali.
Tô Thành Kiệt trầm lặng tuyệt vọng như vậy Tô Vũ Nồng chưa từng thấy, trong lòng cô ta đột nhiên dấy lên nỗi sợ, lập tức quỳ xuống đất:
-Bố, con sai rồi, con thề sau này nhất định sẽ lấy lại được căn nhà.
Chuyện đã đến nước này, điều cô ta có thể làm chính là cầu xin sự tha thứ của bố.
Tô Thành Kiệt không để ý đến cô ta tiếp tục thu dọn.
Tô Vũ Nồng thấy vậy, liền quỳ đến trước mặt ông, ôm lấy chân ông:
-Bố, con thực sự sai rồi, bố đừng bỏ mặc con.
Bị cô ta ôm như vậy, tay Tô Thành Kiệt đang dọn hành lý hơi ngưng lại, đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng vào cô ta:
-Vũ Nồng, rốt cuộc đến khi nào con mới trưởng thành đây!
Mộ Diệc Thần là ai hả, cô ta sao có thể đấu lại với anh, lấy lại căn nhà từ tay anh ấy à.
Thật là mơ mộng hão huyền!
Lâm Yên Nhiên thấy ông cuối cùng cũng nói chuyện, vội nói:
-Thành Kiệt à, ông tuyệt đối đừng nản lòng, ông phải có lòng tin với con gái chúng ta chứ.
Trên đời này không có điều gì là không thể, trong mắt Lâm Yên Nhiên, con gái bà ta là giỏi nhất, là tuyệt nhất.
-Lòng tin?
Tô Thành Kiệt cười có chút bất lực, trong con mắt già nua lộ ra nét trống trải.