Bất luận anh làm gì, đều là vì tốt cho cô.

Thấy anh nói ra những lời này, trong lòng Tô Vũ Đồng không vui vẻ gì.

Trước kia, cho dù ở nhà họ Tô hay ở trên trường cô đều sống dưới sự giám sát, sau này vào bệnh viện tâm thần càng bị giám sát không chút tự do, bây giờ Mộ Diệc Thần lại muốn giám sát cô, trong lòng cô cực kỳ ghét cảm giác này.

Khó chịu tột cùng!
Vì sao anh muốn lôi góc tối nhất trong cuộc đời cô lên chứ!
-Tôi không đi nữa!
Trong lòng cô khó chịu, liền văng tay Mộ Diệc Thần ra, quay người định trở về.

Mộ Diệc Thần không biết cô lại có rắc rối gì, lên trước kéo lại tay cô:
-Lẽ nào cô muốn để ông nội ở viện điều dưỡng cả đời à!
Người phụ nữ này không biết đang vòng vo cái gì!
Anh một lòng một dạ đối với cô, sao cô lại không nhận lấy tình cảm chứ!
Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần nhắc đến ông nội, cơ thể hơi cứng lại.

Đúng vậy!
Lẽ nào vì sự bướng bỉnh của bản thân, lại để ông nội mãi không thể về nhà ư?
Tô Vũ Đồng mày quá ích kỷ rồi không!
Mày quên tại sao ông nội lại thành ra như vậy rồi à?
Mày đang vòng vo cái gì, mày căn bản chính là người vợ hợp đồng của anh ta, anh ta giám sát mày thì làm sao?
Từ thời khắc mày vì con trai mà tiếp cận anh ta, mày đâu còn nhân quyền gì nữa.

Những điều này không phải mày đã sớm biết rồi à?
Tức giận, mày có tư cách gì mà tức giận.

Chuyện quá đáng hơn thế này anh ta còn làm rồi, bây giờ mày tức giận có phải quá nực cười rồi không?
Tô Vũ Đồng mà nhìn cho rõ sự thật đi!
Đừng có hy vọng gì ở Mộ Diệc Thần, trước mặt anh ta mày chẳng qua chỉ tồn tại như là một thú cưng mà thôi!
Mộ Diệc Thần không biết cô đang nghĩ gì, liền kéo thẳng cô vào trong xe, nói với Tiểu Vương một chữ duy nhất:
-Đi!
Hôm nay bất luận thế nào anh cũng phải giúp cô lấy lại nhà, để cả nhà bọn người đáng ghét kia trở thành lũ lang thang!
Tiểu Vương nhận được lệnh, lập tức khởi động xe.

Đoàn xe xếp thành một hàng, hùng hổ chạy về phía biệt thự nhà họ Tô.

Người giữ cổng, thấy xe của Mộ Diệc Thần lại đến, vội vã tự giác mở cổng.

Tô Vũ Nồng nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đến, sắc mặt lập tức liền không ổn, quay người đi tìm Lâm Yên Nhiên và Tô Thành Kiệt.

Cô ta không biết bọn họ đến làm gì, nếu chỉ có một mình Tô Vũ Đòng còn có thể đối phó được, nhưng thêm cả Mộ Diệc Thần thì cả trăm người như cô ta cũng không phải đối thủ.

Tô Vũ Nồng đến phòng bố mẹ, thấy chỉ có một mình Lâm Yên Nhiên ở đó, vội vã nói với bà ta:
-Mẹ, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đến rồi.

Lâm Yên Nhiên nửa tháng gần đây luôn mất ngủ, tinh thần không tốt, quầng mắt thâm đen làn người ta giật mình, nghe thấy tên Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, trong lòng vừa hận vừa căng thẳng:
-Con mau đến phòng sách tìm bố con, mẹ uống thuốc rồi xuống.

Bà ta không thể để Tô Vũ Đồng trông thấy bộ dạng tiều tụy này của bà ta, phải sửa soạn lại chút.

-Vâng!
Tô Vũ Nồng đáp một tiếng, liền đi về phía phòng sách:
-Bố, Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần đến rồi!
Tô Thành Kiệt không dễ gì luyện chữ đến được mức trong lòng thanh tịnh, lại bị câu nói của Tô Vũ Nồng làm trở lại trạng thái ban đầu, lòng căng thẳng, ông nói với Tô Vũ Nồng:
-Theo bố đi xem thử.

Mộ Diệc Thần không có việc gì thì sẽ không tìm đến, lần này lại là vì cái gì nữa đây?
Tô Vũ Nồng gật đầu, theo Tô Thành Kiệt ra khỏi phòng sách, bọn họ vừa vào phòng khách, liền thấy Mộ Diệc Thần kéo Tô Vũ Đồng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà.

Tô Thành Kiệt thấy dáng vẻ chủ nhà của bọn họ, nói trong lòng không chút ý kiến, thì là giả.

Nhưng ngại thế lực của Mộ Diệc Thần, ông không dám nổi giận, chỉ có thể khéo léo hỏi:
-Hai vị hôm nay đến thăm không biết là vì chuyện gì?
Tô Vũ Đồng lạnh lùng ngồi đó, không nói một lời.

Mộ Diệc Thần nhấc chân đặt lên bàn, dựa vào sofa, ngông nghênh quét mắt nhìn ông, rất thẳng thắn nói:
-Tôi đến lấy nhà.

Tô Thành Kiệt vừa nghe, hơi ngây ra, căng thẳng hỏi:
-Có phải anh nhầm rồi không, tôi có tự bán mình đi, cũng không thể bán nhà được.

Căn nhà này là nhà của ông mà.

Sao ông có thể bán được?
Lẽ nào là Tô Vũ Đồng muốn một nửa của bố cô?
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông nhìn sang Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng à, nếu cháu muốn về ở, chúng ta lúc nào cũng chào mừng.

Tâm trạng Tô Vũ Đồng không tốt, vẫn lạnh mặt, không nói lấy một câu.

Dáng vẻ này, khiến Tô Thành Kiệt bỗng chốc không biết phải làm thế nào, ánh mắt quay lại nhìn Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần cũng không muốn vòng vo với ông, trực tiếp ra hiệu cho Tiểu Dương mang giấy tờ nhà ra.

Tô Thành Kiệt không biết Tiểu Dương lấy gì ra, thắc mắc hỏi:
-Đây là?
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói:
-Đây là giấy tờ nhà tôi mua được trên mạng đen, chỗ này bây giờ thuộc về tôi, các người lập tức rời khỏi!
Tô Thành Kiệt nghe thấy lời này của anh, chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, trong miệng lẩm bẩm:
-Không thể nào, không thể nào!
Sau đó liền đi đến trước mặt Tiểu Dương xem giấy tờ nhà.

Xem xong xác thực là giấy tờ nhà mình, ông lập tức giống như mất hồn, cả người mềm nhũng như không còn xương chống đỡ, ngồi phịch xuống đất.

Tô Vũ Nồng thấy vậy, sắc mặt phút chốc liền trắng bệch, một câu không dám nói ra, trong lòng thấp thỏm lo sợ muốn chết.

Lúc này Lâm Yên Nhiên từ trên tầng đi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Tô Thành Kiệt ngồi phịch xuống, giật nảy mình, vội vã nhanh chóng xuống tầng đỡ lấy ông, sốt sắng hỏi:
-Thành Kiệt, ông làm sao thế này?

Tô Thành Kiệt không để ý đến sự quan tâm của bà ta, hung dữ đẩy bà ta ra, gương mặt u tối, đứng dậy hơi run rẩy, đưa tay chỉ vào bà ta:
-Có phải bà không?
Lâm Yên Nhiên bị hành động của ông dọa giật mình:
-Thành Kiệt rốt cuộc làm sao, ông chỉ vào tôi làm gì?
Bà ta gần đây không làm gì cả!
Sao ông nhìn bà ta như vậy?
Thấy gương mặt vô tội của bà ta, Tô Thành Kiệt tưởng bà ta giả vờ, giận dữ trợn tròn mắt lên:
-Giấy tờ nhà để ở đâu chỉ có hai người chúng ta biết, không phải bà thì là ai! Tại sao bà phải làm như vậy? Bây giờ tôi thực sự hối hận khi đó đã mềm lòng để bà ở lại!
Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời Tô Thành Kiệt nói, trừng mắt lên:
-Giấy tờ nhà? Ông nói giấy tờ nhà mất rồi!
Bà ta biết giấy tờ nhà quan trong với Tô Thành Kiệt nhường nào, lần trước cuỗm tiền trốn chạy, bà ta cũng không dám động đến giấy tờ nhà.

Hôm nay không thấy, vậy không phải muốn lấy mạng ông sao!
Tô Thành Kiệt thấy bà ta không thừa nhận, tức tối bóp cổ bà ta, giận dữ nói:
-Tiền đâu, tiền bà bán nhà đâu, lấy ra đây, bà mau lấy ra đây!
Ông phải mua lại giấy tờ nhà!
Đây là nhà của ông, ôn
Có phải ông điên rồi, sao có thể là bà ta được!
Tô Thành Kiệt nghe thấy lời bà ta nói, lập tức đơ người, chuyển ánh mắt nhìn thẳng sang Tô Vũ Nồng.

Tô Vũ Nồng thấy ông nhìn mình, cả mặt hốt hoảng, ánh mắt tránh né, tay mắn chặt lấy mép áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play