-Uỳnh!
Thôi Chân Hy cảm thấy tổn thương vô cùng, sái cả quai hàm, thốt len hai chữ:
-Gian xảo!
Cung Thiếu Dương bồi thêm, mặt đầy khinh bỉ:
-Mình là kẻ thù của cậu chắc? Vì một cái cánh gà, đuổi cùng giết tận, cậu làm đến vậy cơ à?
Cục cưng của anh cũng không vui, mất lòng tin với anh, bản thân chạy đến chỗ quản gia Thôi nước cá.
A, thật là hỏng bét hết cả.
Anh đồng ý chơi cái đấu địa chủ chết tiệt đó làm gì.
Mộ Diệc Thần mặt này thoải mái, nói một câu khiến Cung Thiếu Dương rất tức tối:
-Trong xã hội nguyên thủy, chỉ có đàn ông có đủ thức ăn, phụ nữ mới đi thao anh ta.
-Keng!
Chiếc lon trên tay Cung Thiếu Dương rơi xuống đất, mặt không thể yêu thương nổi, giận dữ nói:
-Không công kích mình, cậu sẽ chết à?
Sự bức bối trên gương mặt của Thôi Chân Hy lập tức tiêu tan:
-Ha ha ha!
Cười thành tiếng:
-May mà Nghiên Nghiên ở xa!
Tô Vũ Đồng thì nhìn Mộ Diệc Thần, hơi ngây ra.
Lời này của anh có ý gì?
Lẽ nào anh muốn làm cô đi theo anh?
Đùa gì vậy chứ!
Lẽ nào anh tưởng cô sẽ chấp nhận quan hệ tay ba sao?
Mộ Diệc Thần không hề biết Tô Vũ Đồng nghĩ gì, thấy cô nhìn mình, nhếch môi lên, ánh mắt ẩn chứa đốm lửa nhỏ đang cháy lên.
Tô Vũ Đồng trông thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, vội vàng di chuyển ánh nhìn của mình, nói với Niên Niên:
-Cánh gà nhiều quá, chúng ta ăn không hết, chia cho các cô chú một ít được không?
Thứ lỗi cô không thể nhận hết thức ăn trên đĩa được!
Mộ Diệc Thần chính là tia sét, cô không dám vượt quá nửa bước.
Niên Niên không hiểu ý của người lớn, gật gật đầu, vui vẻ nói:
-Vâng!
Bê chiếc đĩa bắt đầu chia cánh gà.
Thôi Chân Hy đói rồi, vốn tưởng không được anh, không nghĩ Vũ Đồng bảo Niên Niên đưa qua, cô vui vẻ nói với Niên Niên:
-Cảm ơn cháu!
Sau đó thích thú ăn.
Cung Thiếu Dương cần được cánh gà, lập tức bê đi tìm Nghiên Nghiên của anh.
Trên bài chơi bài chỉ còn lại Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng.
Mộ Diệc Thần đứng dậy lấy một lon coca, nhìn Tô Vũ Đồng:
-Muốn uống chút đồ uống không?
Tô Vũ Đồng đã “bật chế độ” tự bảo vệ mình, lắc đầu, nói một câu xa cách:
-Cảm ơn, tôi không khát.
Thấy cô không gần gũi với mình như khi ở trên rạn san hô vừa rồi, trong lòng Mộ Diệc Thần có chút nghẹn, hơi nhíu mày, hỏi:
-Cô không vui sao?
Anh giành cho cô nhiều cánh gà như vậy, cô không vui sao?
Anh chưa từng vì người phụ nữ nào làm chuyện trẻ con đến thế.
Vậy mà anh lại quan tâm đến tâm trạng của cô, Tô Vũ Đồng có chút bất ngờ, nhưng cô không chắc chắn lúc này anh đang nghĩ gì, cho nên không dám bày tỏ suy nghĩ của mình, lắc đầu, nói:
-Không phải không vui, chỉ là hơi mệt thôi.
Nghe thấy cô nói mệt, Mộ Diệc Thần khom lưng trực tiếp bế cô lên.
Hành động đột ngột của anh khiến Tô Vũ Đồng giật mình, cô có chút hoảng hốt, hỏi:
-Mộ Diệc Thần, anh lại làm gì thế?
Bãi biển nhiều người như vậy, Niên Niên và đám Nghiên Nghiên cũng ở đây.
Mộ Diệc Thần nhìn cô sợ mình, thấp giọng nói:
-Không cần căng thẳng, tôi bế cô lên xe ngủ một lát, ở đây gió lớn sẽ lạnh đó.
Niên Niên chơi vui như vậy, thời gian giờ này cũng vẫn còn sớm, cho nên anh liền nghĩ để Tô Vũ Đồng lên xe ngủ.
Nghe thấy anh nói vậy, Tô Vũ Đồng vội hỏi một câu:
-Vậy anh thì sao?
Anh sẽ không muốn cùng cô lên xe ngủ đấy chứ!
Cô không muốn ở cùng anh đâu.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy sự hoảng sợ trong ánh mắt cô, nói:
-Tất nhiên tôi phải ở ngoài trông Niên Niên rồi.
Nói rồi, bế cô đi vào trong xe, sau khi đặt cô lên xe, anh quay người kéo cửa xe, rồi đi thật.
Tô Vũ Đồng:
Kinh ngạc liên hồi.
Mộ Diệc Thần hôm nay sao lại đổi tính thế?
Anh lại có thể nói muốn tự mình trông Niên Niên.
Để đảm bảo lời anh nói là thật, Tô Vũ Đồng lại gần cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Thấy Mộ Diệc Thần quả nhiên không nói dối, anh không những trông Niên Niên, còn nghịch vỏ ốc cùng cậu bé.
Hai bố con phối hợp rất ăn ý.
Xem ra, Niên Niên đã không còn từ chối anh như vậy nữa, trên gương mặt còn mang theo nụ cười nhẹ.
Thấy Niên Niên vui vẻ, tâm trạng Tô Vũ Đồng cũng thoải mái hơn.
Chơi hơn nửa ngày, cô quả thực hơi buồn ngủ, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Khi cô tỉnh lại, đã ở trong khách sạn rồi.
Mộ Diệc Thần đang thu dọn hành lý của anh, nghe thấy âm thanh động đậy trên giường, liền quay người lại, thấy Tô Vũ Đồng ngồi dậy, anh hỏi:
-Đến giờ ăn tối rồi, muốn ăn chút gì không?
Nghe anh nói vậy, Tô Vũ Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mặt trời đã xuống núi, chân trời chỉ còn lại mấy đám mây đỏ rực.
Xem ra mình đã ngủ rất lâu.
-Sao anh không gọi tôi dậy?
Cô nhìn Mộ Diệc Thần hỏi.
Bọn họ về lúc nào?
Niên Niên thì sao?
Mộ Diệc Thần như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nói:
-Sáng mai chính ta bay lúc 10 giờ, Thôi Chân Hy không nỡ rời xa Niên Niên, nên đã dẫn thằng bé đến phòng 3001 rồi.
Tô Vũ Đồng vừa nghe vậy, gật gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị thu dọn hành lý của mình.
Lúc này điện thoại Mộ Diệc Thần reo lên.
Mộ Diệc Thần lấy ra xem, liền đi thẳng ra khỏi phòng.
Tô Vũ Đồng chỉ loáng thoáng nghe thấy anh nói một câu:
-A lô, Đồng Đồng!
Biết được ai là người gọi đến, Tô Vũ Đồng không biết sao, hơi bực bội, tốc độ thu dọn hành lý nhanh hơn.
Mười phút sau, Mộ Diệc Thần vẫn nghe điện thoại bên ngoài, cô đặt hành lý sang một bên, đi thẳng ra ngoài.
Ngày mai phải đi rồi, cô muốn đi tạm biệt Chân Hy.
Mộ Diệc Thần quay đầu chỉ thấy bóng lưng Tô Vũ Đồng đóng cửa lại, ánh mắt hơi co lại, quên mất cả bản thân vẫn đang gọi điện.
-A lô, Lucas, sao anh không nói nữa?
Châu Lệ Đồng ở đầu dây bên kia rất tò mò hỏi, giọng điệu hơi lo lắng.
Cô ta đã được thông qua thử vai, ngày kia phải vào tổ phim để luyện tập nghi thức cổ đại, chỉ có thời gian ngày mai, cho nên muốn đến sân bay đón anh.
Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng của cô ta, liền định thần, bình tĩnh nói:
-Không cần, tối mai anh đến tìm em.
Không biết tại sao, anh không muốn để Tô Vũ Đồng nhìn thấy Châu Lệ Đồng.
Châu Lệ Đồng nghe vậy, nói:
-Vậy được thôi, nhưng chỗ làm tiệc chúc mừng tối mai, do em đặt được không?
Tiện cô ta còn có thể đặt một phòng, sau đó tối mai sẽ dâng mình.
Mộ Diệc Thần cũng không nghĩ nhiều, dù sao anh đã đồng ý với Châu Lệ Đòng phải chúc mừng cô ta, cho nên đồng ý.
Tô Vũ Đồng đi tìm Thôi Chân Hy, rất muộn mới quay lại, Mộ Diệc Thần vẫn chưa ăn cơm đợi cô.
Không liên lạc được cho cô, anh cảm thấy rất không tiện, trực tiếp sai Tiểu Viên ra ngoài mua chiếc điện thoại loại mới nhất.
Khi Tô Vũ Đồng quay lại, Mộ Diệc Thần đưa một chiếc hộp được gói đẹp đẽ cho cô.
Thấy Mộ Diệc Thần đưa đồ cho mình mà không nói trước gì, Tô Vũ Đồng có chút ngỡ ngàng, lấy ra xem thì ra là chiếc điện thoại, liền nhíu mày.
Thấy cô chau mày, Mộ Diệc Thần ngang ngược nói:
-Không được tắt máy, để tôi có thể tìm cô bất cứ lúc nào.
Tô Vũ Đồng hiểu lầm ý của Mộ Diệc Thần, tưởng anh tặng cô điện thoại, là muốn cô gọi là đến, chỉ cười lạnh.
Thấy cô không từ chối, Mộ Diệc Thần tiện nói một câu:
-Ăn chút đồ với tôi.
Nghe lời này của Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng có chút ngạc nhiên:
-Anh vẫn chưa ăn tối?