(*Đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi.
Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối.
2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng.
Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất.
Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.)
Mộ Diệc Thần thấy cô từ chối, dứt khoát tự mình chủ động kéo tay cô, không đợi cô nói liền mở miệng trước:
-Đây là ngày cuối cùng rồi, cô không muốn Niên Niên để lại tiếc nuối gì, tốt nhất nên phối hợp với tôi.
Anh không thích dáng vẻ không nghe lời của cô!
Tô Vũ Đồng nghe vậy, từ bỏ ý nghĩ vùng ra, mặc anh kéo tay đi trên cát.
-A!
Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương cùng hét lớn về biển lớn, trên mặt là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hét xong thì đuổi nhau trên cát, ngọt ngào vô cùng.
Niên Niên và Thôi Chân Hy khom lưng, cúi đầu tìm những vỏ ốc xinh đẹp trên cát, hai người cũng rất vui vẻ, tiếng cười không ngớt.
Dường như bị bọn họ ảnh hưởng, tâm trạng của Tô Vũ Đồng cũng dần thả lỏng, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, yên bình xinh đẹp.
Thấy cô cười, Mộ Diệc Thần hơi thất thần, dắt cô đến rạn san hô để cô cùng mình hóng gió biển.
Trong thời tiết nóng nhẹ này, hóng gió biển là một chuyện rất dễ chịu, Tô Vũ Đồng không hề từ chối, nghe thấy tiếng biển cả liền nhắm mắt cảm nhận món quà từ thiên nhiên.
Thấy dáng vẻ cô lúc này, trong lòng Mộ Diệc Thần hiện lên một thứ màu hồng mềm mại, ý cười trong ánh mắt trở nên dịu dàng sâu lắng.
Buổi trưa, mọi người đều đã chơi mệt, Thôi Chân Hy liền dặn dò quản gia Thôi bắt đầu tiệc nướng trên biển, Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên nhàn rỗi chủ động giúp đầu bếp lấy nguyên liệu.
Niên Niên là lần đầu tiên tham gia tiệc nướng trên biển, mặt đầy cảm giác mới lạ nhìn động tác của bọn họ, thường là giúp lấy bột thì là, quết dầu thơm, rắc ớt gì đó lên.
Hoàn toàn chìm đắm trong sự thú vị của kỹ thuật nấu ăn tuyệt đẹp.
Loạt thức ăn đầu tiên nhanh chóng được đưa lên.
Thôi Chân Hy thấy Cung Thiếu Dương nướng xong cánh gà đưa cho Trần Nghiên Nghiên, làm hành động mặn nồng lộ liễu trước mặt như nhát đâm vào lòng người độc thân như cô, ánh mắt quay sang, liền nói:
-Này này này, dừng lại dừng lại, đừng ăn vội, mình có lời muốn nói.
Mọi người nghe thấy lời cô nói, đều nhìn về phía cô.
Thôi Chân Hy dõng dạc, cười nói:
-Ăn như vậy, không thú vị gì hết, chi bằng chúng ta đấu địa chủ đi, thắng sẽ được ăn cánh gà, thua sẽ phải uống rượu thế nào?
Trần Nghiên Nghiên cảm thấy rất thú vị, lập tức nói:
-Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, làm sao đấu được?
Đôi mắt đẹp của Thôi Chân Hy liền quay sang, nói:
-Cái này quá đơn giản, vừa rồi trên cát chơi thế nào, thì chia thế đó, chúng ta tổng cộng có 3 đội, mỗi đội cử ra 1 người, tất nhiên mình và Niên Niên một đội, thì mình sẽ là người chơi!
Cô biết chơi cái này nhất, lát nữa nhất định cánh gà đều cho Niên Niên ăn.
Xem bọn họ đấu cô thế nào.
-Được đó, được đó!
Trần Nghiên Nghiên hoàn toàn không có ý kiến gì, vui vẻ nói với Cung Thiếu Dương:
-Cục cưng, em có thể ăn cánh gà không thì phải xem anh đó.
Những cô gái đều yêu anh hùng, Cung Thiếu Dương tất nhiên không muốn làm cô thất vọng.
Gương mặt tuấn tú tràn ngập nụ cười, anh vỗ ngực nói:
-Không vấn đề! Chuẩn bị cái dạ dày của em cho tốt đi, anh là cao thủ của cao thủ của cao thủ đấy, lúc đi học, anh chưa từng thua bao giờ.
Hai đội bọn họ bàn bạc xong ai là người chơi, ánh mắt nhìn sang Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng có chút ngượng ngùng:
-Mình không biết đấu địa chủ, hay là mình không tham gia nữa, mình đi giúp đầu bếp.
Một cô trợ lý nhỏ như cô, không thể bảo ông chủ thay cô đi cướp cánh gà được!
Muốn lấp đầy bụng thì phải tự mình nghĩ cách thôi.
Cung Thiếu Dương nghe lời này của cô, lập tức cười nói:
-Ai da, Diệc Thần cũng không biết, xem ra cánh gà hôm nay thuộc về tôi và cục cưng nhà tôi hết rồi.
Nghe anh tự tin cực độ vậy, Mộ Diệc Thần cười, ánh nhìn mang theo sự thách thức nói:
-Cái đó chưa chắc.
-Ai da, đến đây, cùng đấu nhau nào!
Thấy Mộ Diệc Thần bình thường nghiêm chỉnh, chỉ đặt tâm trí lên thương trường lại muốn đấu địa chủ, Cung Thiếu Dương liền phấn khích.
Từ nhỏ đến lớn, anh và em trai cái gì cũng không bằng anh, lần này anh nhất định phải làm anh thua mà phục sát đất.
Người chơi của ba bên chuẩn bị xong, Mộ Diệc Thần xáo bài, đưa cho Thôi Chân Hy chia bài.
Trận đầu tiên, Mộ Diệc Thần là địa chủ, Cùng Thiếu Dương và Thôi Chân Hy hai người phối hợp đánh anh, kết quả Mộ Diệc Thần thắng.
Nhìn Mộ Diệc Thần đưa cánh gà cho Niên Niên, Thôi Chân Hy và Cùng Thiếu Dương oán giận lẫn nhau.
-Này, anh có biết chơi không, trong tay tôi là một con 3, đánh ra là xong, anh phá tôi làm gì?
-Ai biết trong tay cô là con 3, cô cũng không nói với tôi! Tôi phá rồi, chỉ là thêm được cái cánh gà, vốn muốn đánh con bài nhỏ, để cô đi, số cô thế nào, lại cầm con 3!
-.....
Hai người đang tranh cãi kịch liệt, Mộ Diệc Thần đưa tay ung dung lấy hai lon bia từ trong thùng giấy ra, đặt lên bàn, cười nói:
-Không chịu thua à?
Nghe thấy lời này của anh, hai người liền không cần cạn ly.
Thôi Chân Hy:
-Ai nói tôi không chịu thua, nhìn đây!
Nói rồi, mở nắp lon ngửa đầu uống.
Cung Thiếu Dương không chịu yếu thế, cầm một lon uống cùng.
Uống xong, bọn họ tiếp tục.
Vẫn là Mộ Diệc Thân xáo bài, Chân Hy chia bài.
Lần này Mộ Diệc Thần không làm địa chủ, nhưng anh nổ súng rồi, trận thứ hai không chút hồi hộp anh lại thắng.
Thấy Thôi Chân Hy và Cung Thiếu Dương thần người ra, mắt trừng trừng nhìn Mộ Diệc Thần mỉm cười đưa chiếc cánh gà bóng nhẫy vàng ươm nướng thơm lừng cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng không hề muốn ăn hôi của anh, nhẹ nhàng nói:
-Cho Niên Niên đi.
Thứ anh giành được, tất nhiên phải cho đứa con trai có quan hệ với anh, cô và anh không có quan hệ gì!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô nói, đáp:
-Trên tay thằng bé còn nửa cái, cô ăn trước đi, lát nữa còn có nhiều hơn, đủ để cho thằng bé ăn no.
Sao anh có thể để người phụ nữ của mình đói được.
Niên Niên không muốn mẹ đói, nghe thấy lời của bọn họ, ngước đôi mắt to long lanh lên nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Mẹ, mẹ không ăn con cũng không ăn nữa.
Nghe lời con trai, Tô Vũ Đồng đành nhận lấy cái cánh gà Mộ Diệc Thần chuyển cho.
Thấy cô cuối cùng cũng nhận, khóe miệng Mộ Diệc Thần kéo lên ý cười.
Cung Thiếu Dương nhìn Mộ Diệc Thần, mặt đầy không phục:
-Diệc Thần lời này của cậu tự mãn quá rồi đấy, mới hai ván sao cậu biết được chúng tôi sẽ không thắng!
Anh lại còn muốn thắng mãi!
Tên đáng ghét này.
Thôi Chân Hy cũng không phục, cong môi lên nói:
-Thiếu Dương lần này anh xáo bài, tôi chia.
Cô luôn cảm thấy lúc Mộ Diệc Thần xáo bài làm trò xấu xa.
-Mời tự nhiên!
Mộ Diệc Thần ung dung bình thản nói một câu, trên mặt đầy điềm tĩnh, cả người trên dưới đều toát lên phong độ tự tin của đế vương.
Ván thứ 3, ván thứ 4,.....!thua liên tục.
Nhìn đống cánh gà trước mặt Tô Vũ Đồng, Thôi Chân Hy và Cung Thiếu Dương không tin thứ xấu xa có thể thắng được, hai người quyết tâm phải thắng Mộ Diệc Thần một ván.
Kết quả, ngoài uống to bụng bia ra, hai người không thu được cái gì cả.
Thôi Chân Hy nhìn Mộ Diệc Thần mặt đầy thắc mắc:
-Số anh sao đỏ vậy?
Cung Thiếu Dương cũng thắc mắc, một người trước giờ chưa đụng vào bài bạc, lại đánh tốt hơn cả anh, thật không đúng tí nào, sao anh làm được vậy, nên hỏi:
-Rốt cuộc sao cậu thắng được?
Mộ Diệc Thần cười từ tốn:
-Tôi không tin số đỏ cái gì, làm gì đều phải dựa vào cái đầu, thực ra tôi vốn không giở trò gì trên lá bài, dựa vào những lá hai người đánh ra, sau đó đón xem hai người còn những lá gì, sau đó lại lợi dụng lúc hai người tranh cãi đặt mồi nhử, làm hai người lú lẫn, nói cho cùng là hai người quá yếu, chẳng có tính thách thức gì cả!