Lâm Dương rất lo lắng cho vết thương ở chân của Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, nghe anh đi bệnh viện kiểm tra vết thương.”
“Em không đi.

Về nhà nghỉ ngơi một lát chân em sẽ khỏi ngay.”
“Cổ chân sưng thế kia mà em bảo nghỉ ngơi là khoẻ sao?”
“Lâm Dương, anh có cần làm quá vấn đề lên vậy chứ?”
Chu Tiểu Mân rất tức giận khi Lâm Dương chẳng chịu nghe lời cô nói.
“Chu Tiểu Mân, anh xin lỗi.

Anh lo lắng cho sức khoẻ của em nên anh mới như vậy.”
Chu Tiểu Mân không nói năng gì, cô im im bỏ đi.
Chu Tiểu Mân vì vết thương ở chân khá đau nên việc di chuyển cũng rất khó khăn.

Cô lê từng bước chân nặng nề di chuyển trên đường.
Lâm Dương nhìn thấy Chu Tiểu Mân di chuyển khó khăn nên anh ta chạy theo để đỡ Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, anh giúp em.”
“Không cần.

Em tự đi được.”
Chu Tiểu Mân vì còn bực chuyện lúc nãy nên đã từ chối lời trợ giúp của Lâm Dương.
“Tiểu Mân, để anh giúp em về nhà.

Chân em sưng như vậy rất khó để di chuyển.”
“Lâm Dương không cần anh giúp đâu.

Em tự đi được.”
Lâm Dương không còn cách nào khác đành đi theo phía sau của Chu Tiểu Mân để lỡ có chuyện gì anh còn kịp ra tay.
Sau một hồi chật vật di chuyển khó khăn.

Chu Tiểu Mân cũng đã về đến nhà.
Lâm Dương muốn lấy lòng Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên nên đã chạy nhanh về phía trước bấm chuông và đỡ Chu Tiểu Mân.
Ting! Ting! Ting!
“Dạ con chào dì!”
Tiếng chuông cửa nhà Chu Tiểu Mân vang lên.

Trần Xuân Liễu ra ngoài mở cửa.
Trần Xuân Liễu nhìn thấy trán Chu Tiểu Mân mồ hôi nhễ nhại, gương mặt tái xanh lo lắng nên hỏi.
“Tiểu Mân, con bị làm sao mà mặt tái mét thế?”
“Dạ Tiểu Mân lúc nãy chạy bộ ảnh hưởng đến vết thương ở cổ chân nên nó sưng lên lại làm cho cô ấy bị đau.”
“Con có đau lắm không Chu Tiểu Mân.

Mẹ dìu con vào nhà.”
“Dì để con đưa Chu Tiểu Mân vào nhà.

Dù sao dì cũng đã lớn tuổi sức khoẻ không đủ tốt.”
“Được vậy con đưa Tiểu Mân vào nhà giúp dì nhé!”
Chu Tiểu Mân không muốn bị xem như là đồ tàn phế nên cô không cần sự trợ giúp từ ai.
“Mẹ à! Con tự đi vào được.

Không cần ai giúp con đâu.”
“Tiểu Mân, con xem chân con sưng to như thế mà bảo là không sao tự đi được à? Con quá chủ quan rồi đấy!”
Trần Xuân Liễu tức giận vì đứa con cứng đầu không chịu nghe lời này.
Chu Tiểu Mân không muốn nhìn thấy vẻ mặt bực giận của Trần Xuân Liễu nên cô đã để cho Lâm Dương đưa vào trong nhà.
“Cha mẹ, con muốn lên phòng nghỉ một chút!”
“Tiểu Mân, còn ngồi xuống cha mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Có chuyện gì thế cha mẹ?”
Trước đó trong lúc Chu Tiểu Mân ra ngoài tập thể dục cùng Lâm Dương.
Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên đã ngồi nói chuyện với nhau.
“Ông thấy thằng bé thế nào?”
“Bà nói Lâm Dương đấy à?”
“Đúng vậy.

Ông thấy nó thế nào?”
“Tôi thấy cũng được, nó cũng có vẻ quan tâm lo lắng đến Tiểu Mân nhà mình.”
“Ông Chu, tôi tính tối nay cả gia đình mình cùng Lâm Dương đi ăn mừng.

Xem như Tiểu Mân nhà mình đã có đối tượng xem mắt.”
“Bà có vội vàng quá không?”
“Ông xem, ông với tui đầu đã hai thứ tóc.

Thân già này cũng đã lớn tuổi, cũng muốn có cháu để ẳm bồng như người ta.

Ông nhìn xem, cỡ tuổi ông với tôi người ta đã con cháu đùm đề.

Nhìn lại hai thân già này thì sao?”
“Được được.

Vậy bà cứ quyết định đi.

Tôi sẽ nghe theo.

Tôi thấy thằng nhóc này cũng không quá tồi.

Cũng yên tâm hơn khi giao Tiểu Mân nhà mình cho nó chăm sóc.”
“Vậy tôi quyết định rồi.

Tối nay gia đình mình sẽ cùng đi ăn với Lâm Dương.”
“Nhưng liệu con bé nó có chịu không?”
“Chịu hay không chịu gì chứ? Tôi đã quyết con bé không chịu thì cũng phải đi.”
Chu Tiểu Mân biết Trần Xuân Liễu bảo ngồi lại.

Trong người cô đoán được chắc có chuyện chẳng lành.
“Cha mẹ, có chuyện gì thế?”
“Tiểu Mân, tối nay gia đình chúng ta sẽ đi ăn cùng với Lâm Dương.

Xem như ăn mừng con đã có đối tượng xem mắt.”
Chu Tiểu Mân một mực không chịu, cô không đồng ý với ý kiến của Trần Xuân Liễu.
“Mẹ à, hôm nay con rất mệt.

Con muốn nghỉ ngơi, con không muốn đi ra ngoài.”

“Chu Tiểu Mân, con đang tìm cách để tránh né có phải không? Dù con có mệt mỏi đi nữa thì con cũng phải đi.”
Lâm Dương nhân cơ hội này chớp lấy thời cơ mời gia đình Chu Tiểu Mân.
“Nếu dì đã nói thế.

Tối nay cho con được phép mời gia đình mình đi ăn ở nhà hàng A.”
“Tiểu Mân con xem.

Lâm Dương nó đã ngỏ ý như vậy, con còn tránh né sao?”
“Mẹ…”
Chu Tiểu Mân tức giận không nói nên lời nên đã bỏ đi lên phòng.
“Chu Tiểu Mân…”
“Tiểu Mân… Con quay lại cho mẹ…”
“Chu Tiểu Mân thân già này chắc chết con mới can tâm đúng không?”
Trần Xuân Liễu tức giận không thôi, bà la lối ầm ĩ liên tục dưới phòng khách.
“Bà bớt giận.

Chắc con bé có chuyện gì đó khó nói nên mới như vậy.”
“Ông xem nó cãi lời tôi thế đấy! Tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi mà.”
Lâm Dương nhìn thấy gia đình đang ồn ào, anh cũng không muốn làm phiền thêm nữa.
“Dì bớt nóng.

Không sao khi nào Chu Tiểu Mân muốn đi.

Con sẽ mời gia đình mình đi ăn ạ!”
“Lâm Dương con yên tâm.

Dì sẽ bắt nó đi ăn chung với gia đình.”
“Con có chút việc cần giải quyết.

Con xin phép chú, dì con về trước.”
Chu Hoàng Thiên lúc này cũng cảm thấy khó xử không biết phải làm như nào.
“Lâm Dương, con có việc thì cứ về giải quyết.

Để chú nói chuyện với Tiểu Mân xem con bé thế nào.

Rồi sẽ nói lại con.”
“Dạ thưa chú, thưa dì con xin phép về trước.”
Chu Hoàng Thiên không nói gì chỉ ậm ừ rồi ừm một tiếng.
“Ừm!”
Lâm Dương rời đi khỏi nhà của Chu Tiểu Mân.
“Bà để tôi lên nói chuyện với con bé xem sao?”
“Ông đi mà nói chuyện với nó.

Tại ông cưng chiều nó riết nên bây giờ nó mới như vậy đấy!”
“Bà tưởng mình tôi cưng chiều con bé sao? Bà thì sao con bé từ nhỏ đòi gì đã được thứ nấy.

Nên bây giờ rất khó nghe.”
“Tôi đi chuẩn bị bữa trưa.

Ông lên nói chuyện với con bé đi.”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Con không muốn đi!”
“Tiểu Mân, là cha đây.

Con mở cửa cho cha đi.”
“Cha tìm con có chuyện gì chứ?”
Tiểu Mân đi đến mở cửa sau đó quay trở lại giường thả thân hình mập mạp của mình lên chiếc giường rộng rãi.
“Tiểu Mân, sao lúc nãy con to tiếng với mẹ con thế?”
“Cha con không muốn đi ăn với Lâm Dương.”
“Sao thế? Con nói cho cha nghe xem.”
“Con chỉ xem anh ấy như là anh trai thôi.

Con không có tình cảm với anh ấy.”
“Tiểu Mân dù sao thẳng bé cũng giúp đỡ con nhiều như vậy.

Hay là con đồng ý đi ăn, gia đình mình xem như cảm ơn thẳng bé.”
“Cha mẹ muốn thì cha mẹ cứ đi đi.

Con không đi đâu hết.”
“Tiểu Mân, chỉ là bữa cơm thay lời cảm ơn với thằng bé thôi mà.

Con không đi được sao?”
“Con không đi!”
“Được rồi.

Vậy con cứ để cho người ta nói rằng cha mẹ không biết dạy con.

Người ta giúp con mà con không biết cảm ơn.

Đúng là người cha này không biết dạy con mà.”
Chu Tiểu Mân không chịu được những lời oán trách của Chu Hoàng Thiên nên đã đồng ý đi ăn.
“Thôi được rồi! Con đồng ý đi ăn.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play