Phương Kim Ngọc đang uống rượu cùng mọi người thì cô cảm nhận được có bàn tay đang di chuyển dưới phần đùi của cô.
Phương Kim Ngọc vốn dĩ muốn la lớn nhưng vì sự nghiệp của cô ta nên cô ta đành chấp nhận.
“Phương Kim Ngọc từ khi nào mà mày phải chịu những tủi nhục như này thế?”
“Hàn Thiên An, chính anh đã làm tôi ra nông nổi này.”
“Tôi sẽ không quên những ngày tháng tệ hại như thế này đâu.”
“Nhất định tôi sẽ khiến các người phải trả giá.”
Tề Mạc ngồi một bên không thấy phản ứng của Phương Kim Ngọc thì ông ta được nước làm tới.

Tay ông ta từ từ tiến vào nơi nhạy cảm của Phương Kim Ngọc.
“A…”
Phương Kim Ngọc la lớn lên một tiếng nhưng Tề Mạc vẫn không thôi.

Ông ta vẫn cứ tiếp tục thả con thú lâu năm của mình ra.
Reng! Reng! Reng!
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Phương Kim Ngọc vang lên.
“Tôi đã điều tra được thông tin cô cần biết.”
Đó chính là cuộc gọi từ anh Hạo, người mà Phương Kim Ngọc đã nhờ điều tra giúp Hàn Thiên An đang qua lại với người phụ nữ nào.
“Tôi xin phép tôi có điện thoại.”
Phương Kim Ngọc đi vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại vì đây là cuộc gọi quan trọng.

Cô không muốn ai nghe thấy.
Phương Kim Ngọc vào nhà vệ sinh khoá chặt cửa rồi mới dám nghe điện thoại.
“Anh Hạo, anh nói đi.”
“Tôi đã điều tra ra được, dạo này Hàn Thiên An rất hay đến nhà của một cô gái có tên là Chu Tiểu Mân.”
“Anh nói Chu Tiểu Mân?”
“Đúng vậy?”
Phương Kim Ngọc nghe tên rất quen nhưng chẳng thể nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.
“A… Có phải cô gái đó rất béo không?”
“Theo như lời kể thì đúng như vậy.”

“Được rồi! Tôi cảm ơn anh.”
“Tiền bạc thì sao?”
“Tôi đã chuyển khoản cho anh.

Anh kiểm tra lại xem.”
“Được tốt lắm.

Lần sau có việc cần cứ gọi tôi.”
“Anh yên tâm sắp tới tôi sẽ cần anh dài dài.”
“Được được.”
Nói xong, Phương Kim Ngọc và tên Hạo kia đã kết thúc cuộc gọi.
“Hàn Thiên An thì ra gu anh cũng mặn thật đấy.”
“Chu Tiểu Mân, mày có gì hơn tao mà Hàn Thiên An lại bỏ tao đi theo mày chứ.”
“Chu Tiểu Mân nếu đã vậy thì tao sẽ cho mày biết thế nào là đỉa đeo chân hạc.

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Không biết cô Phương Kim Ngọc này tính bày trò gì nữa đây.
“Tên Tề Mạc sao lại dám làm chuyện đó ngay trong bàn ăn chứ?”
“Nhưng mình cũng không thể phản kháng lại được.

Nhờ ông ta mà mình mới có thể quay trở lại con đường diễn viên của mình.”
“Phương Kim Ngọc, cố gắng chịu đựng một chút.

Sẽ không sao đâu.

Dù gì cũng là điều có lợi cho mày.”
Phương Kim Ngọc lấy lại bình tĩnh rồi quay trở lại bàn ăn.

Thật may cho cô bữa tiệc cũng đã kết thúc.
“Bữa tiệc chúng ta kết thúc ở đây.

Hẹn mọi người chúng ta sẽ hợp tác thành công nhiều hợp đồng hơn nữa.”
“Nào nào Phương Kim Ngọc, uống cạn ly rồi chúng ta đi về nào.”
Phương Kim Ngọc nâng ly uống cạn một hơi rồi bỏ xuống.
“Phương Kim Ngọc, cô ở lại với tôi một chút.”
“Xin lỗi ông Tề Mạc.

Sáng sớm ngày mai Phương Kim Ngọc còn phải đi diễn sớm nên không thể ở lại cùng ông được.”
Thật may cho Phương Kim Ngọc có quản lý của cô đứng ra giải vây.
Tề Mạc không còn cách nào khác nên đành phải để Phương Kim Ngọc ra về.
“Kim Ngọc, về thôi!”
Phương Kim Ngọc cùng quản lý rời khỏi nhà hàng rồi quay trở về nhà.
Tề Mạc thấy Phương Kim Ngọc rời đi, trong lòng ông cảm thấy nuối tiếc vô cùng.

Nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Ngày hôm sau.
Ting! Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa nhà Chu Tiểu Mân vang lên.
“Không biết ai mà đến bấm chuông sớm thế cơ chứ?”
Trần Xuân Liễu vừa làu bàu vừa ra mở cửa.
“Chào dì, con sang tập thể dục cùng Tiểu Mân.

Em ấy dậy chưa dì?”
Thì ra người bấm chuông chính là Lâm Dương, anh ta đã thức dậy từ rất sớm để sang tập thể dục cùng với Chu Tiểu Mân.
“Con bé cũng vừa mới dậy.

Con vào trong chờ nó một lát.”
Lâm Dương cùng Trần Xuân Liễu đi vào trong nhà.
Chu Hoàng Thiên đang ngồi uống trà trong phòng khách thì thấy Lâm Dương đi vào.
“Ai mà bấm chuông sớm thế bà?”
“Dạ con chào chú.”
“Lâm Dương con đến sớm thế?”
“Con qua chờ Chu Tiểu Mân cùng đi tập thể dục.”
“À con bé vừa mới thức dậy.

Con chờ nó một lát.”
Chu Hoàng Thiên gọi Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân…”
“Tiểu Mân, Lâm Dương đang đợi con đi tập thể dục cùng.”
“Dạ…”
Một lúc sau, Chu Tiểu Mân từ trên lầu đi xuống.
“Lâm Dương, anh chờ em có lâu không?”
“Anh mới qua.

Tiểu Mân chân em đã đỡ đau chưa?”
“Em đỡ rồi.

Đi tập thể dục thôi nào.”
“Dạ thưa chú, thưa dì con đi.”
“Ừm.”
Lâm Dương nắm tay Chu Tiểu Mân rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
“A…”
“Tiểu Mân, em sao thế?”
“Chỉ là lâu rồi em mới được hít thở khí trời em thấy thoải mái lắm.

Mấy ngày đau chân chỉ ở trong nhà em thấy rất là ngột ngạt.”
“Nếu em còn đau chân hay là mình đi bộ gần đây thôi.”
“Lâm Dương, em đã khoẻ hơn rồi mà.”
“Được.

Vậy mình cùng nhau chạy bộ đến công viên nào.
“Đi thôi.”
1 2… 1 2… 1 2…
Hai người bọn họ vừa chạy vừa hô, cứ như vậy một lúc sau đã đến công viên gần nhà.
“Tiểu Mân, em ngồi đợi anh một lúc.”
Lâm Dương chạy sang đường mua nước.
Chu Tiểu Mân vết thương ở cổ chân còn đau mà lúc nãy cô còn chạy bộ nên đã làm sưng vết thương lên lại.
“Ai… da…”
Chu Tiểu Mân vừa than thở vừa dùng tay xoa bóp chân mình.
Một lúc sau, Lâm Dương quay trở lại ghế đá chỗ Chu Tiểu Mân ngồi.

Trên tay anh cầm hai chai nước suối.
“Tiểu Mân, em sao thế?”
“Em không sao.”
“Tiểu Mân, em uống nước đi.”
Lâm Dương biết Chu Tiểu Mân bị đau ở chân nên đã giở ra xem.
“Tiểu Mân, chân em sưng lên hết rồi này.”
“Chút xíu là nó hết ngay.

Anh đừng lo.”
“Tiểu Mân, anh đưa em đi đến bệnh viện kiểm tra nhé!”
“Lâm Dương, em đã nói là em không sao mà.

Anh có cần phải làm quá lên không chứ?”
“Chu Tiểu Mân, em xem vết thương ở cổ chân nó lại sưng lên như thế kia.

Em bảo không sao là không thế nào chứ?”
“Lâm Dương à, em về nhà nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏi ngay.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play