Tối thứ sáu, bốn nữ sinh trong ký túc xá của Diệp Mộc dắt nhau đi KTV.
Quán này ở thành phố này cũng rất có tiếng, cũng coi như là hệ thống dịch vụ rộng khắp, phòng hát nghe nói cũng rất khó đặt, bốn nam sinh trường thể thao kia cũng phải đặt phòng trước nửa tháng.
Tần Phỉ cũng coi như không có giới thiệu sai, bốn nam sinh hoàn toàn cao to vạm vỡ, về phần đẹp trai á, cái này cũng thuộc về quan điểm của mỗi người.
Bốn nam sinh vừa nhìn thấy Lê Nhiễm, liền đồng loạt chăm chú nhìn xem nàng, Diệp Mộc nhóm ba người lập tức bị biến thành vật làm nền.
Tần Phỉ cố gắng thu xếp lấy, ý đồ vãn hồi cảm giác tồn tại của mình, một bạn cùng phòng khác tên là Trần Tranh trước tiên liền đi xem qua mục lục bài hát đặt trên mặt bàn lớn.
Diệp Mộc ngược lại không quan trọng ai chính ai phụ, nàng uống ly nước trái cây to, ăn đồ ăn vặt, khi đối phương liên tiếp hỏi Lê Nhiễm hàng tá vấn đề, rốt cục ý thức được không thể bên này nặng bên này nhẹ cả buổi được, rốt cục đem lực chú ý dời đến ba người các nàng.
Diệp Mộc đang bận nhắn tin trên Wechat, không có đặt tâm cho lắm, nàng chỉ đơn giản là nước đổ đầu vịt nghe bọn hắn nói chuyện phiếm.
Trên WeChat, bạn học nữ hồi cao trung của Diệp Mộc, chính là đồng học lần trước nhắn tin gây sự với nàng, đang nhắn cho nàng biết, nàng ta có một bạn học đại học tính tình rất tốt, cũng rất đơn thuần, chưa từng có mối tình cảm với ai, hỏi Diệp Mộc có muốn quen biết hay không.
Diệp Mộc đại khái cũng đoán được dụng ý của nàng, không đáp ứng nha, nàng ta quay đầu liền sẽ cùng bạn học cũ bàn tán xôn xao đem Diệp Mộc ra làm trò cười. Diệp Mộc còn không quên chuyện của Nghiêm Nhuận, nếu Diệp Mộc đáp ứng liền sẽ tạo cơ hội cho bọn họ chế nhạo nàng.
Không cần phải có người nói qua chuyện này, chỉ cần nhìn đối phương muốn giới thiệu cho ngươi một đối tượng nào đó, liền biết ngươi tại trong mắt đối phương là cấp bậc đang cao hay thấp, liếc qua cũng liền thấy là một lòng thiện ý hay tràn ngập ác ý.
Nghĩ tới đây, Diệp Mộc nhắn hỏi: “Có ảnh chụp của người đó không?”
Nữ đồng học rất nhanh gửi tới một bức ảnh: “Ngươi nhìn, ngũ quan đoan chính, nhìn qua thật đàng hoàng nha? Con mắt hơi nhỏ một chút, mặt cũng không góc cạnh lắm, nhưng người ta tính cách quả thật không tệ.”
Diệp Mộc đảo mắt qua nhìn, thật sự một điểm duyên hay thuận mắt cũng đều không có, lại hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nói muốn giúp hắn kiếm bạn gái, hắn biết chuyện này không?”
Nữ đồng học bận bịu về: “Đương nhiên biết nha!”
Diệp Mộc: “A.”
Từ tin nhắn về sau, Diệp Mộc một hồi lâu không có nhắn lại bất kỳ tin gì nữa.
Nữ đồng học nhịn không được hỏi: “Muốn hay không ngày mai hẹn ra gặp mặt?”
Diệp Mộc không để ý tới nàng, liền chuyên tâm nghe Lê Nhiễm bọn họ hát hò.
Lê Nhiễm không chỉ có tướng mạo đẹp mắt, ngay cả tiếng hát cũng đều trong trẻo, lập tức liền đem Tần Phỉ vốn tự cho là mình hát không tệ biến thành lu mờ, Tần Phỉ lúc này sắc mặt cũng không quá tốt.
Một bài hát kết thúc, microphone rơi vào tay của Trần Trang, Diệp Mộc lại bắt đầu nhìn vào Wechat.
Nữ đồng học càm ràm một đống ý, đại ý là muốn chỉ ra, dù hai người các nàng cao trung ba năm gặp nhau cũng không nhiều, nhưng nàng kỳ thật thật thích Diệp Mộc, cũng cảm thấy chuyện này Nghiêm Nhuận xử lý thiếu thỏa đáng, làm sao vừa chia tay liền có bạn gái mới đâu, còn để cho nhóm bạn học cũ đều biết, không để lại tí mặt mũi nào cho Diệp Mộc.
Mà nàng tích cực như vậy giới thiệu bạn trai cho Diệp Mộc, cũng là nghĩ để giúp nàng xả giận, đừng để Nghiêm Nhuận quá đắc ý, đừng tưởng rằng dáng dấp đẹp trai liền có thể vô pháp vô thiên.
Đến đây, nghe nàng nói kiểu này, cũng xem như nàng rất có tinh thần trọng nghĩa.
Diệp Mộc mắt lạnh nhìn những lời này, đang muốn khách khí cự tuyệt, lúc này nữ đồng học lại nhắn tới một câu: “Ngươi đang làm gì đó, làm sao nửa ngày không để ý tới người ta nha?”
Diệp Mộc động tác dừng lại, liền đem điện thoại nâng cao, đối diện đưa bốn cái thân hình cao lớn tráng kiện của nhóm nam sinh vào khung chụp rồi bấm một phát, thật vừa vặn bốn người bọn họ còn ngồi sát bên nhau chụp không thiếu tay chân gì.
Nàng chỉnh sửa hình mới chụp một chút, đem đầu bốn người đầu che lại, lúc này mới gửi quacho nữ đồng học, nói: “Ta đang đi xem mắt”
Nữ đồng học đầu tiên là một câu: “Ta không tin.”
Nhưng tin nhắn tiếp theo: “Ngươi...... Một đối bốn? Thật hay giả?”
Diệp Mộc chỉ trả lời qua một emoji khuôn mặt tươi cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nàng không muốn nhắn nữa rồi liền tìm cách rút lui.
Lại qua mấy giây, Diệp Mộc nhắn lại: “Dạo đây ta khẩu vị thay đổi, như là tiêu chuẩn lại cao thêm một bậc. Vị bạn học kia của ngươi, ta chỉ có thể nói câu xin lỗi. Cũng cám ơn ngươi, đồng học ba năm gặp nhau không nhiều, còn có thể tốt nghiệp về sau nghĩ đến chiếu cố ta. Tương lai có cơ hội gặp lại, mời ngươi uống trà sữa đi.”
Diệp Mộc ngay khi nhắn xong mấy câu đó liền rời khỏi WeChat, nữ đồng học bên kia cũng chỉ có thể trả lời bằng cách thả emoji cười, lại không có làm phiền nàng nữa.
Nhưng Diệp Mộc dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được, nữ đồng học chắc là đang gom chuyện lại bắt đầu tạo ra ngàn tin đồn ban phát đi khắp chốn trong nhóm bạn học cũ.
Trên thực tế, nàng từ khi bắt đầu rất sớm liền cảm giác được địch ý của nữ đồng học này, chỉ bất quá khi đó không biết vì cái gì, cũng không có để tâm đi truy đuổi đến cùng. Nàng cũng không phải là kiểu người hy vọng người người nhà nhà đều thích mình, gặp sự chán ghét của người khác liền hối hận vì những gì mình làm, không ép buộc bản thân đóng vai tiểu bạch hoa, cho nên đối với cảm nhận của nhóm nữ sinh đồng học nàng cũng không để vào mắt.
Nếu không phải bị nữ bạn học này quấy rối mấy lần, Diệp Mộc hẳn là sẽ không suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ bạn học nữ thích Nghiêm Nhuận?
A, còn có một chuyện, chính là trước đó tại lần tụ hội khi tốt nghiệp, Nghiêm Nhuận lôi kéo tay của nàng cùng xuất hiện. Trong bữa tiệc liền có thật nhiều nam đồng học ồn ào, nói muốn để bọn hắn hôn xem một cái, còn hỏi bọn hắn đã tiến triển tới trình độ nào.
Diệp Mộc có chút tính khí cấp trên, liền thừa dịp men say, tại Nghiêm Nhuận trên gương mặt hôn một cái, để mọi người không nên ồn ào.
Đại khái là nàng dũng cảm đả động Nghiêm Nhuận đi, Nghiêm Nhuận cũng hôn nàng một chút, chỉ bất quá không phải mặt, mà là môi.
Lúc ấy những bạn học kia la hét om sòm, trong bữa tiệc còn có mấy cái nữ đồng học sắc mặt không tốt lắm, nữ đồng học hay gây sự này rất có thể là một người trong số đó, lát sau còn chanh chua thật sự quăng hai câu ác ý, nhưng nội dung Diệp Mộc vựng vựng hồ hồ, còn đắm chìm trong nụ hôn kia, đã nhớ không rõ ràng.
......
Lại nói, kỳ thật Diệp Mộc đối với ca hát cũng không ưa thích, ngũ âm của nàng còn có chút không được đầy đủ, đến giờ cũng được 1 tiếng đồng hồ nàng cũng không có nhảy vào mạch sôi nổi của cả nhóm, dù là Tần Phỉ cũng đều đem microphone cho nàng, nàng đều cười cười không nhận lấy.
Lê Nhiễm hát mấy bài cũng mệt mỏi, đang ngồi xuống tới nghỉ ngơi, lập tức liền có hai tên nam sinh hơi hướng tới, giống như xem nàng là nhân bánh bích quy đồng dạng như vậy đưa nàng kẹp ở giữa, trò chuyện một chút liền bắt đầu muốn xin tới phương thức liên lạc.
Lê Nhiễm không biết cự tuyệt như thế nào, liền xin phép rời đi rồi lôi kéo Diệp Mộc đi toilet.
Nhưng hai người sau khi ra cửa, Lê Nhiễm lại không đi, chỉ là tìm nơi hẻo lánh trả lời cú điện thoại mà gia đình gọi tới.
Diệp Mộc một mình đi toilet, sau khi ra ngoài liền thấy tin nhắn của Lê Nhiễm trong WeChat: “Ta đang khu ăn uống bên này, chưa có trở lại phòng hát, ta muốn hít thở chút không khí.”
Diệp Mộc liền trực tiếp hướng khu ăn uống mà đi.
Lê Nhiễm an vị tại trước một chiếc bàn trà nhỏ, ở phía trước nàng còn có một chiếc bàn khác, đã có người ngồi, là một nam nhân, từ phía sau có thể thấy tóc của hắn đem cạo lên rất ngắn, sống lưng thẳng tắp.
Diệp Mộc tới bàn của Lê Nhiễm, ngồi tại đối diện với cô, vừa vặn cùng vơi nam nhân này ngồi đối lưng với nhau.
Lê Nhiễm mua hai ly nước trái cây, đem một ly giao cho nàng.
Diệp Mộc nhấp một hớp, nàng liền hỏi: “Không xem trúng được người nào hả?”
Lê Nhiễm lắc đầu: “Ta đại khái là bị lãnh cảm rồi.”
Diệp Mộc một tay chống cằm, một bên cầm lấy ống hút nghịch một bên hỏi Lê Nhiễm: “Vậy ngươi có một chút ảo tưởng dành cho đối tượng mơ ước không, để ta đoán, là thầy giáo dạy cấp 3, hay thần tượng idol nào đó? Chắc hẳn ngươi biết mình có hình mẫu lý tưởng đi?”
Lê Nhiễm nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết có được xem là ảo tưởng không, nhưng ta thật là ấn tượng vai diễn Lý Tiêu Dao của Hồ Ca nha.”
A, đã hiểu, vừa đẹp trai vừa hoạt bát, có tinh thần trọng nghĩa, còn muốn có đầu óc.
Đang nghĩ đến đó, bàn ở đằng sau Diệp Mộc, có một nữ nhân mới đến ngồi, mà lại nữ nhân là từ Diệp Mộc phía trước đi qua, xuyên rất hỏa cay, trang dung cũng rất đậm rực rỡ, giẫm lên giày cao gót, vượt qua các nàng lúc còn mang theo một trận mùi nước hoa.
Nữ nhân ngồi xuống, liền hỏi nam nhân kia: “Lục Thịnh, ngươi đến cùng muốn thế nào đây!”
Diệp Mộc duy trì lấy tư thế chống cằm, dòng suy nghĩ lập tức bị câu nói này đánh gãy.
Kêu cái gì, Lục Thăng, vẫn là Lục Thâm?
A, tên ngược lại nghe đến thật là êm tai, vừa rồi nàng chỉ lia nhẹ mắt qua, tựa hồ cảm thấy nam nhân này ăn mặc trông rất có phẩm vị, thậm chí còn toát ra chút cá tính.
Lê Nhiễm đem tay đỡ tại trên bàn: “Mộc Mộc, ngươi lại nói cho ta một chút cảm giác của ngươi đi?”
Cùng lúc đó, phía sau nữ nhân cũng vừa vặn hỏi: “Ngươi đối ta chẳng lẽ không có cảm giác sao, ta còn cho là ngươi là ưa thích ta!”
Diệp Mộc không quan tâm trả lời: “Cảm giác gì?”
Nam nhân cũng cơ hồ cùng một thời điểm cũng mở miệng trả lời: “Không có.”
Rất bình tĩnh hai chữ này truyền đi, nhưng thanh tuyến trầm thấp, có chút êm tai.
Diệp Mộc lại một lần nữa thất thần, tưởng tượng đến nam nhân này thanh âm trầm thấp dễ nghe, lại thêm bóng lưng có khí chất như vậy, nàng tò mò không biết chính diện hắn là dáng vẻ như nào.
Thẳng đến Lê Nhiễm lại đem lực chú ý của nàng kéo lại: “Chính là nói đến cảm giác yêu đương đồ đó keo.”
Diệp Mộc há mồm liền nói: “A, kỳ thực thật sự đơn giản nha, ngươi cứ đọc những hàng trăm quyển tiểu thuyết tình cảm ngươi yêu thích nhất, mặc kệ là thể loại gì, nam truy nữ, nữ truy nam, tình yêu bí mật, tình yêu công khai… thể loại gì cũng được. Sau đó ngươi chọn một người mà ngươi đặc biệt vừa ý và coi trọng hắn, cứ sử dụng hắn ta để thực hành — Đây chính là thứ mà ta xem là cảm giác yêu đương.”
Lời này truyền đi làm Lê Nhiễm trên mặt toát ra nét hoang mang, đằng sau bàn kia nam nữ cũng an tĩnh lại.
Bầu không khí lập tức có chút vi diệu, nhưng Diệp Mộc cũng không để ý, nàng còn ùng ục hút lấy thạch trong ly.
Tuy nhiên không bao lâu sau, nữ nhân ở bàn bên lại mở miệng: “Ngươi để ta ở lại phòng làm việc của ngươi qua đêm, thư ký của người còn nói ngươi đã rất lâu không mang nữ nhân lưu lại. Điều này chứng tỏ ngươi đối với ta có chút đặc biệt. Ngươi vì cái gì không thừa nhận chứ? Trước đó, rõ ràng tình cảm chúng ta rất tốt, còn rất ngọt ngào là đằng khác. Ngươi vì cái gì đột nhiên xa lánh ta, còn tỏ vẻ muốn tránh tạo hiềm nghi ở trước mặt người ngoài?”
Nữ nhân liên tiếp mấy lần “vì cái gì”, nghe vào trong tai Diệp Mộc, não lại không tự chủ vẽ ra một trận kịch tình yêu cẩu huyết.
Ân, bọn hắn hẳn là đối tượng tình một đêm của nhau, nữ nhân rõ ràng đối nam nhân động tâm, nhưng nam nhân đại khái chính là chơi đùa cũng như giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Trò chơi dạng này thường tác giả tạo ra các nguyên mẫu nam nhân cặn bã sắp đặt cốt truyện cũng rất phổ biến trong tiểu thuyết tình yêu.
Bất quá mấy năm này nổi lên trào lưu thịnh hành mẫu nam chính đạo đức như thánh mẫu, nên dạng nhân vật nam chính thích chơi đùa tình cảm của nữ nhân thường sẽ bị độc giả dán cho cái mác “bẩn thỉu” cùng “buồn nôn”. Vì vậy, hiện tại thường sẽ không chuộng kiểu nam chính dày dặn tình trường mà hầu hết các nam chính đều sẽ phải thủ thân như ngọc, dù chưa gặp tình yêu đích thực ở tuổi tám mươi cũng chỉ có thể dùng hay tay giải quyết nhu cầu sinh lý.
Tuy nhiên, từ góc độ sinh lý và bản chất con người, cấu tạo của đàn ông quyết định rằng phần trên và phần dưới của họ hẳn là tách biệt, phía trên chịu trách nhiệm suy nghĩ và phía dưới chịu trách nhiệm vận động để đạt được khoái cảm mà nó muốn.
Ồ, hơi quanh co, tựu chung lại, có thể cặp nam nữ đã không nói rõ hay có lẽ đã nói qua trước khi quan hệ rồi, nhưng sau này, người nữ lại hối hận.
“Lời này là tiểu Trương nói cho ngươi?” - Nam nhân cuối cùng mở miệng, “Vậy cô ta sẽ mất đi phần công việc này.”
Nữ nhân ngây ngẩn cả người.
Diệp Mộc thì nghiêng đầu về sau một tí, nàng muốn nghe trọn vẹn vở kịch hay.
Mà Lê Nhiễm hiển nhiên cũng không có chú ý đến sự tình của bàn đối diện, nàng lại hỏi: “Ta không hiểu, tại sao lại phải chiếu vào tình tiết tiểu thuyết để thực hành chuyện tình cảm chứ?”
Diệp Mộc nói: “Bởi vì những gì viết trong tiểu thuyết không tự nhiên vặn vẹo mà sinh ra, tất cả đều là trải nghiệm, cảm xúc của người đi trước. Có câu nghe lời người ăn được no cơm.”
Lê Nhiễm lại đưa ý kiến khác: “Nhưng ta nghe nói thật nhiều tác giả chính mình cũng là tiểu bạch, thật giống như những chuyên gia về tình yêu và hôn nhân vậy, hôn nhân của bọn họ cũng đều rất thất bại.”
Diệp Mộc: “Bọn họ thất bại không phải bại vì lý luận không đủ, mà là biết rõ nên làm như thế nào, lại làm không được, trái tim bên trong trái tim và hành động bên ngoài không đồng nhất.”
Cùng lúc đó, sau lưng nữ nhân chân chính nói: “Tiểu Trương cũng là có ý tốt, cô ta là người hiểu rõ ngươi nhất. Lục Thịnh, ngươi đến cùng tại sao vậy, chúng ta hai ngày trước còn rất tốt......”
Đúng nha, vì cái gì đây?
Nếu như là người nam này nhẫn tâm, nữ nhân này hẳn không còn tồn tại chút cơ hội để dây dưa nữa, nhưng bây giờ xem ra, nam nhân tựa hồ còn nguyện ý cùng nàng giải quyết một chút vấn đề.
Hay là chơi mập mờ?
Diệp Mộc cũng đang chờ một đáp án.
Cách mấy giây sau, nam nhân tên Lục Thịnh không nhanh không chậm cất lời: “Nghe nói ngươi cầm tác phẩm của ta đi cùng người khác bàn giá cả, còn nói ta là người đại diện. Tác phẩm kia kỳ thực cũng không phải vườn không nhà trống, đã có người mua rồi, vào trước lúc chuyển giao, đối phương đã yêu cầu không muốn công khai việc mua bán. Về phần tiểu Trương, ta trở về sẽ hỏi cô ta, nếu như cô ta chính là người của ngươi, ta nghĩ, các ngươi đều cần trả giá đắt.”
Ai u, hơi ngoặt nghèo, plot twist đã xuất hiện, nguyên lai nữ nhân mới là sói a.
A, nam nhân này vẫn là người có tài nghệ nha.
Tác phẩm, là tác phẩm thể loại gì vậy?
Ca khúc, hay vẫn là một bức tranh phức tạp?
Nữ nhân rõ ràng luống cuống, giải thích nói: “Ta...... Không phải, ta, không, không phải như vậy, là ngày đó ta uống quá nhiều rồi, liền không kìm lòng được đáp ứng yêu cầu của bạn thân, để nàng nhìn tận mắt tác phẩm của ngươi. Nàng xem xong cũng không nói gì hết, ta làm sao biết nàng sẽ phản bội ta cùng với người ngoài bàn đến giá cả của tác phẩm đâu...... Ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự không có làm, ta chút nữa đi về liền cùng với nàng tuyệt giao!”
Thật sự là từ không sinh có, dạng này sứt sẹo lí do thoái thác, còn không bằng trực tiếp thừa nhận đâu.
Diệp Mộc “ai u” một tiếng, lại lắc đầu.
Lê Nhiễm hỏi: “Ngươi than thở cái gì nha?”
Diệp Mộc không đầu không đuôi nói câu: “Ta cảm thấy vẫn là tiểu thuyết đáng tin cậy.”
Lê Nhiễm nghe được không hiểu ra sao: “Hả?”
Diệp Mộc giải thích nói: “Tối thiểu tại bên trong thế giới tiểu thuyết, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cái gì đúng cái gì sai, đều viết đến thật rõ ràng, người đọc lấy đó mà làm gương, trong cuộc sống liền có thể ít đi vào vết xe đổ. Bất quá đại đa số người đều là, nhìn vào chuyện cũ của người khác để bình phẩm từ đầu đến chân, nói đạo lý đến thật hay. Nhưng đến khi bản thân lâm vào những hoàn cảnh tương tự mới thấu hiểu còn rất nhiều yếu tố khác, mọi vật mọi sự mỗi người mỗi cảnh, làm sao có thể đong đếm đâu, hì hì.”
Lê Nhiễm vẫn là không có hiểu.
Đằng sau bàn kia nam nữ nhưng lại một lần an tĩnh lại.
Nữ nhân căn bản không tâm tình đi nghe đến đoạn nói chuyện của Diệp Mộc, còn đắm chìm trong những bối rối tơ vò, ngược lại nam nhân gọi Lục Thịnh, rủ xuống mắt cười nhẹ.
Có lẽ là anh cảm thấy đối phó với người phụ nữ này như vậy là đủ rồi, anh hỏi cái gì cũng nên hỏi rõ ràng, trong lòng không chút nghi ngờ, Lục Thịnh nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Nữ nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức đuổi theo.
Thẳng đến hai người rời đi một hồi lâu, trong không khí còn tràn ngập một thoáng hương thơm.
Diệp Mộc lại hít hai cái thịt quả, tới một câu như vậy: “Nhiễm nhiễm, ta muốn yêu đương lại rồi.”
Lê Nhiễm: ???
Diệp Mộc: “Chỉ là có chút tịch mịch nha, một bụng lý luận cùng học vấn, nhưng không có đối tượng để đọ độ lươn của miệng mồm, aiya, thật sự là quá giấu tài mà.”
Lê Nhiễm: ......