Nguyên bản Diệp Mộc đối với Lâm Ngộ có chút đánh giá cảm quan thì chỉ là cảm thấy hắn lớn lên nhìn tướng tá đẹp đẽ, người nhìn qua sạch sẽ, lịch sự văn nhã. Hiện giờ nghe qua vài câu đối thoại giữa Lâm Ngộ cùng cô nàng nhân viên quản lý sách Trương Du kia, Diệp Mộc trong đầu lập tức suy tưởng ra cả một màn kịch ngôn tình cẩu huyết.

Đương nhiên, nàng cũng không quên đem chính mình cũng dung nhập đi vào màn kịch này, không bao lâu liền kín kẽ dung nhập mọi chi tiết trong tiểu thuyết ngôn tình đã xem qua lấp đầy mọi thực cảnht.

Chuyện thường là có lối như này, Trương Du nàng có một người bạn trai, nhưng hắn lại làm nàng buồn, tồi tệ với nàng; Lâm Ngộ muốn bảo vệ cánh hoa mỏng manh là Trương Du, lại bị trở ngại bởi bức tường mang tên “yêu thầm”, không thể đường đường chính chính trực tiếp ra mặt, chỉ có thể len lén quan tâm.

Trương Du chính là nữ chính trong màn kịch cẩu huyết này, Lâm Ngộ là nam chính, bạn trai tra nam là nam phụ hai hoặc nam phụ ba pháo hôi*, mà chính bản thân Diệp Mộc là người rình coi, là người đứng xem, tính ra nàng là nữ phụ cấp bậc thứ n rồi.

*Pháo hôi: Nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính

Tưởng tượng đến điều này, Diệp Mộc liền có tinh thần ngay, nàng đối với Lâm Ngộ cũng nhiều thêm lòng hiếu kỳ một tầng.

Này liền như là nàng cùng Nghiêm Nhuận có quan hệ, nàng cũng đã từng không ngừng một lần lại một lần nghĩ về tương lai giữa bọn họ, ví như bọn họ chia tay nhiều năm về sau, Nghiêm Nhuận gặp được chân ái, trong lòng vẫn sẽ chậm chạp còn giữ lại một chút bóng dáng của mối tình đầu là Diệp Mộc. Nhưng đây cũng chính là một trong những phen khảo nghiệm tình cảm giữa Nghiêm Nhuận và nửa kia của anh ta. Đến mãi sau này, Nghiêm Nhuận và nửa kia ấy vẫn là cùng dắt tay nhau vào lễ đường.

Kỳ thật so với khi tự nhận làm nữ chính, Diệp Mộc càng trầm mê với việc đem bản thân trở thành nữ phụ làm cảnh. Như vậy nàng không cần chọn một thân cây rồi thắt cổ hy sinh trong u sầu, còn có thể trải qua thật nhiều lần luyến ái lãng mạn. So sánh với cặp nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình đều phải một lòng một dạ đến bạch đầu giai lão, chỉ được 1vs1 như một giả thiết tất yếu thì rõ ràng là cuộc sống của nữ vai phụ xuất sắc biết bao nha!

Diệp Mộc như ngựa đứt cương mải miết suy nghĩ cả một hồi lâu, thẳng đến rốt cuộc thỏa mãn rồi mới cầm lấy quyển sách《Thất Nhạc Viên》vừa rồi đi tới vị trí mà mình vừa chiếm được.

Chỉ là nàng mới vừa đi đến trước mặt vừa nhìn thấy, vị trí bên cạnh đã có một nam sinh dáng người cao gầy ngồi lên.

Thế nhưng là Lâm Ngộ.

Diệp Mộc đứng lại, Lâm Ngộ cũng ngẩng đầu.

Hai người ánh mắt đối nhau, Lâm Ngộ có động tác trước, hắn đứng lên cho nàng đi vào trước, hắn tuy không nói gì, sắc mặt lại không tốt, như là còn thựng lại ở trong cảm xúc vừa rồi.

Diệp Mộc sau khi ngồi xuống liền dùng sách che mất nửa khuôn mặt, trộm quan sát đến Lâm Ngộ, nghĩ hắn lúc này đại khái là lại thất bại rồi cảm thấy nghẹn khuất, nam sinh đẹp trai như vậy, ở tình yêu kỳ thật đã thắng ở trên vạch xuất phát, thế nhưng lại lọt vào tình cảnh suy sụp như vậy.

Mà mất mặt nhất chính là, chuyện này còn bị nàng là người ngoài bắt gặp được

Cũng không biết có phải ánh mắt của Diệp Mộc tạo cảm giác tồn tại quá mức hay không, hay vẫn là bởi vì nguyên do khác, không bao lâu, Lâm Ngộ liền ngồi dậy, nghiêng đầu đi tìm gương mặt nàng.

Diệp Mộc cho rằng hắn là muốn hỏi chuyện vừa rồi, liền quyết định đánh đòn phủ đầu mà nói: “Chuyện kia, bạn học Lâm Ngộ, ta vừa rồi không phải cố ý muốn nghe cuộc hội thoại của các ngươi, ta là đang đi tìm sách.”

Lâm Ngộ dừng lại, ngay sau đó ánh mắt đảo qua quyển sách hồi nãy nàng dùng để che mặt rồi chỉ đáp: “Ân” một tiếng.

Diệp Mộc suy nghĩ một chút, lại nói thêm vào cho an tâm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác.”

Lâm Ngộ: “Không có việc gì.”

Từ lời này về sau, hai người hồi lâu không có nói chuyện với nhau.

Bất quá Diệp Mộc cũng không có chuyên tâm hoàn toàn đọc sách nữa, nàng có đôi khi sẽ nhìn Lâm Ngộ, có đôi khi sẽ đánh lực chú ý sang Trương Du.

Trương Du là quản lý viên, suốt một buổi tối đều không thể có giây phút nhàn rỗi, phải dọn dẹp các giá sách, phải giúp sinh viên xử lý thủ túc mượn sách, giải đáp các thắc mắc.

Có đến hai lần, Trương Du đi qua trước bàn của bọn họ, Trương Du cũng sẽ đảo mắt qua nhìn về phía này.

Lâm Ngộ giống như là đối với nàng ánh mắt có cảm giác, lại dường như là lơ đãng ngẩng đầu, cùng nàng liếc mắt trả một cái, lại dời đi ánh mắt như không có việc gì.

Diệp Mộc đối với việc rình coi cực kỳ hứng thú, càng thêm cảm thấy Lâm Ngộ am hiểu sâu sắc định luật của nam chủ trong tiểu thuyết ngôn tình, tự giữ trấn định, không nhanh không chậm, làm người khác không cách nào nắm bắt được tâm ý của hắn, rồi lại để lòng lưu lại như vậy một chút khoảng không gian tò mò suy đoán.

Tấm tắc……

Diệp Mộc nhịn không được cười khẽ ra tiếng, thanh âm rất nhỏ, chỉ là một chút giọng mũi.

Nhưng Lâm Ngộ vẫn là nghe thấy.

“Sách này đọc rất hay à?” Lâm Ngộ nghiêng đầu, giữa mày nhiều vài phần nghi hoặc.

Diệp Mộc há mồm liền tới: “Đúng vậy, hay hết chỗ nói, ta đang suy nghĩ một lát nữa sẽ đi mượn.”

……

Đêm đó trở về ký túc xá, Diệp Mộc trên mặt còn tràn đầy nét cười, vào cửa nàng liền đem sách hướng phóng một phát trên bàn, Lê Nhiễm vốn đang đắp mặt nạ còn cảm thấy tò mò mà đọc lướt qua phần tóm tắt, rồi nàng sốc luôn.

Con người trời sinh tính tình liền có điểm hiếu kỳ cũng như thích cảm giác mãn nhãn, đặc biệt là đối với đề tài gây tò mò như chuyện tình ngoài giá thú. Chờ lúc Diệp Mộc rửa mặt ra tới, liền phát hiện Lê Nhiễm đã đọc được bảy tám trang.

Diệp Mộc mau mau dán lên miếng mặt nạ, nằm ở trên giường lướt WeChat.

Diễn đàn cao trung trong Wechat vừa lúc có người tin tức nóng hổi, đồn Nghiêm Nhuận kết giao bạn gái, nghe nói vẫn là một hoa khôi cấp trường.

Có người hỏi thật hay giả.

Cũng có người nói: “Đây chẳng phải là phương thức chính xác để mở lối khỏi chuyện xưa sao.”

Hiển nhiên là ý này muốn hướng vào Diệp Mộc.

Diệp Mộc liền lặn xuống nước giả chết.

Kết quả không bao lâu, những bạn học thân quen xưa liền mở cửa sổ chat nhỏ chọc Diệp Mộc, lời nhắn có ý tứ là, khuyên nàng đừng đi xem diễn đàn làm gì, đừng để ý lời nói trong diễn đàn lời nói, mọi người cũng chính là giỡn đùa với nhau một chút.

Nhưng lời này rõ ràng cũng chính là ám chỉ nàng đi xem diễn đàn, tốt nhất là nàng lại chịu thêm điểm kích thích. Vì, họ, những người không thể ăn nho nên nói rằng nho chua, có thêm chút hả hê trước sự bất hạnh của nàng.

Diệp Mộc chỉ trả lời: “Ân a, ta đã nhìn đến rồi, ta chúc bọn họ hạnh phúc.”

Sau Diệp Mộc chính mình lại tự suy nghĩ, cảm thấy lời này nói được phi thường khéo léo, chu đáo, rộng lượng, lại không nghĩ rằng đôi ba lời nói lại vòng đi vòng lại, thêm mắm thêm muối truyền tới Nghiêm Nhuận nơi đó, biến thành nàng nghiến răng nghiến lợi “Nguyền rủa”.

Cũng không biết Nghiêm Nhuận nghĩ như thế nào, đại khái là cảm thấy bọn họ tốt xấu cũng hai năm ngồi cùng bàn, không có tình cũng có nghĩa đi, trước khi tắt đèn thời gian không sai biệt lắm, hắn liền ở trên WeChat nhắn lại cho nàng.

Cơ hồ cùng vào khoảng thời gian này, hai nữ sinh khác trong ký túc xá cũng đã trở lại, trong đó một người tên là Tần Phỉ, vừa vào cửa liền thu xếp cuối tuần cả nhóm sẽ đi hát karaoke, còn mãnh liệt yêu cầu Lê Nhiễm nhất định phải đi, thông báo trong ngày hôm đó bốn nam sinh đến từ khoa thể chất sẽ đi, tất cả đều lớn lên vừa cao ráo vừa đẹp trai, còn nói bọn họ đối với thanh danh Lê Nhiễm nghe thấy đã lâu, đặc biệt muốn làm quen nàng.

Lê Nhiễm chính một lòng đắm chìm ở trong thế giới tiểu thuyết, đối với loại quan hệ hữu nghị này không có gì hứng thú. Nhưng Tần Phỉ vẫn luyên thuyên thuyết phục nàng không ngừng nghỉ, Lê Nhiễm lại không biết nên cự tuyệt như nào, dù sao cũng là bạn cùng phòng bốn năm. Cuối cùng không có biện pháp, chỉ thuận miệng nói câu “Diệp Mộc đi ta liền đi”.

Tần Phỉ thấy việc thuyết phục Lê Nhiễm khó như Ngu Công dời núi, liền tới đây làm việc với Diệp Mộc.

Lúc này, Diệp Mộc vừa vặn nhìn đến tài khoản WeChat của Nghiêm Nhuận, hắn là nhắn với nàng như sau: “Tạo ra mớ bòng bong cho ngươi rồi, thực xin lỗi. Trong diễn đàn nếu là lại có người hỏi ngươi, đừng để ý đến bọn họ.”

Diệp Mộc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ trả lời một chữ: “Ân.”

Nghiêm Nhuận bên kia an tĩnh, Diệp Mộc lại nhìn nhìn cửa sổ mặt trên biểu hiện “Đối phương đang nhập chữ”, đợi trong chốc lát cái gì cũng chưa thất, liền đem cửa sổ rời khỏi.

Lại vừa chuyển đầu, đối thượng Tần Phỉ, liền nghe Tần Phỉ cầu xin nói: “Sao ngươi không nói vài câu với Lê Nhiễm, nàng không đi là ba người nhưng thiếu một rồi. Đối phương đều rất chờ mong, còn nói nguyện ý mời khách.”

Diệp Mộc đảo mắt qua Tần Phỉ, lại cũng trao đổi một đạo ánh mắt với Lê Nhiễm đang ngồi ở đầu đối diện, lúc này mới nói: “Đi cũng được thôi, bất quá có hai điều kiện.”

Tần Phỉ mắt sáng rực lên.

Diệp Mộc: “Thứ nhất, nếu là Lê Nhiễm không muốn đưa cách thức liên lạc thì đối phương cũng không nên dây dưa. Nếu làm cho không khí thực xấu hổ, chúng ta lập tức liền đi, cũng sẽ không lại có lần sau.”

Tần Phỉ bảo đảm nói: “Đó là chuyện đương nhiên! Hoa của lớp chúng ta tất nhiên phải bảo vệ tốt!”

Diệp Mộc: “Thứ hai, không cần đối phương mời khách, chúng ta AA, hát xong Lê Nhiễm muốn về nhà sớm, nhà nàng quản thực nghiêm.”

Tần Phỉ sửng sốt: “Nhưng đối phương đều nói muốn mời khách nha! Làm như vậy quá không nể mặt đi!”

Diệp Mộc cười hì hì học nàng ngữ khí: “Nhưng trên đời này nào có bữa cơm miễn phí nha! Ăn một trả ba!”

Tần Phỉ có chút nghẹn họng: “Bọn họ sẽ không so đo, cũng không phải người keo kiệt như vậy.”

Diệp Mộc xua xua tay: “Nếu không phải keo kiệt người, chia AA cũng sẽ không để ý. Dù sao liền này hai điều kiện, không đáp ứng liền bỏ ha!”

Cuối cùng Tần Phỉ không chịu nổi, chỉ phải miễn cưỡng đồng ý, bất quá khúc sau lại cầm di động đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm.

Lê Nhiễm ngồi vào Diệp Mộc mép giường, thấp giọng nói: “Vừa rồi là ta không đúng, ta không nên cùng nàng nói ngươi đi ta liền đi. Ngươi cùng nàng nói chuyện cũng đừng cứng rắn như vậy, nàng tầm nhìn nhưng không rộng vậy.”

Diệp Mộc bóc mặt nạ ra, vỗ vỗ dưỡng chất còn sót lại trên mặt: “Không có việc gì, nàng nhiều nhất cũng liền cùng đối phương chửi ta vài câu, ta lại không quen biết bọn họ, nên cũng không quan hệ. Nàng nha là fan tự nhận của mấy người kia, chính mình lại không đủ phân lượng, liền bắt ngươi ra mặt để tạo ân tình. Bằng không thể mấy người đến từ trường thể dục thể thao kia làm sao biết ngươi lớn lên tướng mạo đẹp, một hai phải mời ngươi đi mới được? Không chừng là nàng chụp lén ngươi rồi đi đánh quảng cáo.”

Lê Nhiễm nghĩ nghĩ: “Chờ lát nữa chờ nàng trở lại, ta cự tuyệt nàng vậy.”

Diệp Mộc thở dài: “Ngươi cự tuyệt nàng lần này, còn sẽ có lần sau. Không có việc gì, đến lúc đó chúng ta hát bài của chúng ta. Ngươi nếu ưng ý ai đó cũng đừng biểu hiện sự chủ động. Còn nếu chướng mắt, chúng ta hát xong liền bỏ tiền rồi rời đi. Lúc đó Tần Phỉ không còn ánh sáng của ngươi, lại xem như có chút mất mặt, về sau lại phải suy nghĩ cho kỹ những việc mình làm được mất như nào.”

Lê Nhiễm nghĩ nghĩ: “Ân, cũng tốt.”

……

Sau này đối với quyển 《 Thất Nhạc Viên 》, Lê Nhiễm đã đọc đến hai lần vậy mà vẫn còn có chút chưa thỏa cơn thèm.

Sau khi xem xong, Lê Nhiễm còn hoảng hốt mà cùng Diệp Mộc nói câu: “Nếu là đặt tình huống ở thời hiện tại, hai người kia cũng liền sẽ không tuẫn táng đoạn tình cảm ở đó.”

Trái lại, Diệp Mộc thật sự không có như vậy nhập tâm đọc, cũng không có cảm nhận được niềm thổn thức của Lê Nhiễm, nàng chỉ vội vàng đọc qua một lần, liền đem sách trả lại.

Chỉ là chờ đến khi vào buổi tối lại đi thư viện tìm sách mới, lại một lần đi qua kệ sách kia, mới phát hiện quyển《 Thất Nhạc Viên 》 nàng từng trả lại cũng không ở vị trí cũ đó nữa mà đã có người khác mượn đọc.

Diệp Mộc không để ý, cũng không có nhìn thấy Lâm Ngộ, liền tùy tiện tìm hai quyển mới, ở vị trí trong góc mà nàng yêu thích ngồi đọc trong chốc lát.

Trước khi đi về, nàng vừa vặn gặp được Trương Du, Trương Du còn chủ động hướng nàng cười cười, hỏi: “Ngươi là bạn học của Lâm Ngộ sao?”

Diệp Mộc gật đầu: “Đúng vậy, ngươi hảo, Trương Du học tỷ.”

Trương Du tựa hồ có chút muốn nói lại thôi, do dự một chút từ trong túi lấy ra một hộp thuốc giảm đau: “Cái này, có thể hay không cầu ngươi ngày mai giúp ta đưa cho hắn? Nếu gây bất tiện cho ngươi, coi như ta chưa nói……”

Diệp Mộc không để ý, tiếp nhận tới đồ vật nàng vừa thấy, hạ mi mắt xuống, lại nghe Trương Du nói: “Nga, hắn có bệnh xấu đau nửa đầu, loại thuốc này công hiệu cũng rất tốt, nhưng là dù sao cũng khó mua, hồi đó hắn từng nhờ ta tìm giúp.”

Diệp Mộc đem hộp thuốc bỏ vào cặp, không có dò hỏi tới cùng, chỉ nói câu “Nhất định chuyển giao” liền rời đi.

Đến nỗi Trương Du vì cái gì không tự mình đem thuốc giao cho Lâm Ngộ, Diệp Mộc về sau lại ở trên đường trở về cũng nghĩ tới. Đại khái là Lâm Ngộ dù sao cũng không kìm nén được, liền cùng Trương Du thổ lộ, vẫn là có một chút ít lời nói vượt rào, tạo thành một khoảng xấu hổ giữa hai người.

Trương Du cự tuyệt Lâm Ngộ, rồi lại không hy vọng làm tan vỡ tình bạn giữa bọn họ, mới thật vất vả đi tìm thuốc, lại ngượng ngùng tự mình đưa cho hắn, liền tìm người khác chuyển giao giúp.

Kỳ thật chỉ nhìn một cách đơn thuần vào hộp thuốc này, là có thể cảm giác được Trương Du cũng rất quan tâm đến Lâm Ngộ, còn ghi nhớ bệnh tình cùng loại thuốc hắn cần, có lẽ còn có một chút tình cảm bên trong, chỉ là trong lòng cảm thấy thực có lỗi với bạn trai - người mà nàng mới bảo trì khoảng cách, lại hoặc là sợ một khi từ bạn tốt biến thành tình nhân, vạn nhất tương lai chia tay, kia còn sẽ tổn thất một đoạn tình bạn đẹp, tổng thể cảm giác mất nhiều hơn được.

Cứ như vậy, Diệp Mộc vừa suy nghĩ lôi lôi kéo kéo n tình tiết cẩu huyết, vừa hướng về phía ký túc xá mà đi.

Thẳng đến khi đi vào gian đất trống nằm giữa ký túc xá nam sinh và nữ sinh, nàng vừa muốn bước lên bậc thang của khu ký túc xá nữ, liền nhìn thấy Lâm Ngộ từ ký túc xá nam sinh mở cửa đi ra. Trong tay hắn xách một cái giỏ, trong giỏ còn có vài món quần áo, chính là muốn hướng phòng giặt đi.

Diệp Mộc lại nhanh chóng chuyển hướng chân, lập tức theo sau, chờ đi vào trước mặt, còn triều hắn lộ ra một cái gương mặt tươi cười.

“Hi!”

Trái lại Lâm Ngộ, lại là mặt mày thần sắc thâm xuống dưới, sắc mặt bệch trắng, môi cũng nhạt đi không ít, tựa hồ còn mang theo chút khí tức bệnh tật. Hắn nhìn thấy Diệp Mộc liền dừng bước, cùng nàng gật đầu.

Diệp Mộc từ trong túi lấy ra kia hộp dược, nói: “Nha, học tỷ Trương Du nhờ ta đem cho ngươi.”

Lâm Ngộ trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, thời điểm tiếp nhận trong ánh mắt nhiều chút một tia ấm áp: “Ngươi mới vừa đi thư viện?”

Diệp Mộc gật đầu: “Đúng vậy, nàng còn rất quan tâm ngươi. Đúng rồi, bệnh đau đầu của ngươi như thế nào?”

Lâm Ngộ hạ khóe môi: “Khá hơn nhiều.”

Hắn hiển nhiên là ở nói dối, nam sinh chính là thích ra vẻ, nhưng nhìn hắn gương mặt này, hơn nữa này một thân khí chất, ngược lại lộ ra vài phần đáng thương.

Diệp Mộc nhịn không được nhìn nhiều hắn liếc mắt một cái, cũng không nỡ vạch trần hắn: “Vậy là tốt rồi, trở về chạy nhanh uống thuốc đi, bảo trọng thân thể.”

Lâm Ngộ: “Cảm ơn.”

Diệp Mộc thực mau rời khỏi vài bước, lại quay đầu lại đi xem, thấy Lâm Ngộ đứng ở dưới đèn đường, mày đã giãn ra chút, chính là cúi đầu nhìn hộp thuốc trên tay.

Ánh sáng mờ nhạt nhu hòa dừng ở trên người hắn, cả người đều trở nên ôn nhu, không hề tựa ngày thường ở trong lớp như vậy, đối người khác lễ phép lại xa lạ, luôn có cảm giác khoảng cách.

Ma xui quỷ khiến, Diệp Mộc lại đi trở về, lại lần nữa đứng ở trước mặt hắn, nói: “Nếu ngươi muốn làm cho nàng thật là quan tâm ngươi, liền phải đứng ở nàng trước mặt, làm nàng nhìn đến ngươi sắc mặt có bao nhiêu kém nha. Hơn nữa ngươi cũng chỉ có làm trò mà đem thuốc uống trước mặt nàng, mới có thể làm nàng yên tâm a.”

Lâm Ngộ ánh mắt tức khắc thay đổi: “Ngươi……”

Diệp Mộc lại đem hắn đánh gãy: “Tốt, tốt, là ta lắm miệng, ngươi uống thuốc sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi!”

Dứt lời, Diệp Mộc quay đầu liền đi.

Chờ đến lúc trở lại ký túc xá, nàng vẫn còn đang suy nghĩ. Trải qua chuyện này, nàng có phải hay không đã từ nữ phụ cấp thấp n bay lên đến người hỗ trợ nhân vật chính với tư cách quân sư quạt mo? Chính là nàng ngày thường không có gì thành tựu, lên sân khấu không nhiều lắm, lại tổng có thể ở thời khắc mấu chốt nói ra một chút lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng, trở thành chất xúc tác cảm tình giữa nam nữ chính.

Chỉ không này đoạn tiểu nhạc đệm, Diệp Mộc ngày hôm sau liền đem mọi chuyện ném tại sau đầu.

Đáng nhắc tới chính là, khi nghỉ ngơi trong khóa buổi chiều, Diệp Mộc từ toilet trở ra, đi qua bàn của Lâm Ngộ, không cẩn thận chạm vào làm rớt hai quyển sách cùng một quyển sách ký sự kế bên.

Lúc ấy Lâm Ngộ cũng không ở đó.

Mà hắn đối đãi sách vở đều là cực kỳ yêu quý, hắn sẽ cho mỗi một quyển sách bao lên lớp da bảo vệ, cũng ở trên bìa sách viết xuống tên của mình.

Diệp Mộc khi đem sách nhặt lên tới, trang sách mở hướng xuống ra, nàng vỗ vỗ bụi đất lỡ đọng ở mặt trên, còn lơ đãng nhìn lướt qua nội dung, vừa vặn nhìn tới vài đoạn chữ bên thuộc nằm bên trong, cùng với tên của hai nhân vật.

Lại tập trung nhìn vào, đúng là quyển sách kia rồi《 Thất Nhạc Viên 》.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play