Chương 897

Nhưng giọng của anh nhanh chóng vang lên bên đầu dây bên kia.

“Được, tối hôm nay sao? Anh lập tức cho người sắp xếp.”

“Thật sao? Kiến Thành, cảm ơn anh.” Nam Khuê vô cùng bất ngờ.

“Đồ ngốc, giúp em chính là giúp anh, anh mời cơm người ta cũng là chuyện nên làm, hơn nữa anh nhớ lúc trước hình như anh cũng đồng ý mời cô ấy ăn cơm, dạo này bận quá nên quên mất, hôm nay vừa đúng là cơ hội luôn.”

“Được, vậy lát nữa em đi với cô ấy.”

“Không được.” Lục Kiến Thành trực tiếp bá đạo từ chối: “Em đi với anh, anh sẽ đặc biệt phái người đi đón cô ấy.”

“Hả? Như vậy không tốt lắm đâu!”

“Cô Nam Khuê, em có thể yên tâm giao cho anh, anh cam kết sẽ sắp xếp khiến đồng nghiệp em hài lòng, được không?”

Lúc này Nam Khuê mới gật đầu: “Vậy thì được, lát nữa em sẽ ra.”

“Được, anh chờ em.”

Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê đi về phía Đông Họa: “Họa Họa, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn, bạn trai mình nói sẽ đặc biệt cho người đến đón cậu, lát nữa mình sẽ gửi biển số xe cho cậu.”

“Được.” Đông Họa hào phóng đồng ý.

“Vậy mình đi trước.”

“Đi đi đi đi, biết bây giờ hai người ân ái lắm rồi, như keo như sơn vậy, yên tâm, lát nữa mình sẽ đến.”

“Được, chúng mình ở nhà hàng chờ cậu.”

Vì chuyện này nên lúc Nam Khuê đi từ bệnh viện ra ngoài, tâm trạng thoải mái hơn không ít.

Nhưng nghĩ đến những lời kia, trái tim cô vẫn rất nặng nề.

Cộng với việc giữa trưa không ăn cơm, sắc mặt cô vẫn có chút trắng.

Cô vừa lên xe Lục Kiến Thành đã phát hiện ra.

Anh bỏ máy tính trong tay xuống, một tay kéo cô vào trong lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt em lại tái đi thế này?”

Nam Khuê tỏ vẻ bất ngờ nâng mặt mình: “Hả? Tái sao? Có phải do sáng nay em đánh phấn lót dày quá nên hơi trắng không?”

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành thở dài nhìn cô: “Em không biết nói dối đâu.”

Sau đó lại quay về chủ đề cũ: “Buổi sáng hôm nay lúc em ra cửa căn bản không trang điểm.”

“Thật sao? Vậy có lẽ em nhớ nhầm.”

“Cho nên? Vì sao sắc mặt lại kém như vậy?” Lục Kiến Thành lại vòng về câu hỏi ban nãy.

Lúc này Nam Khuê mới lên tiếng: “Cũng không có gì, chỉ là đồ ăn buổi trưa không quá hợp khẩu vị nên em ăn khá ít.”

Lục Kiến Thành xoa bụng cô, vô cùng đau lòng nói: “Là ai nói bây giờ hai người rồi nên sẽ không tùy hứng nữa, muốn làm một người mẹ tốt, một người mẹ gương mẫu. Mẹ kén ăn thì sau này bé con cũng sẽ kén ăn đấy!”

Rồi Lục Kiến Thành nói tiếp: “Vậy sau này anh sẽ để dì mang cơm trưa đến cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play