Chương 896

“Bác sĩ Nam…”

Cả một buổi chiều, dường như tất cả mọi người đều đang gọi tên cô vậy.

Nam Khuê cũng vội đến mức ngực dán vào lưng, vừa chạy đến chỗ này lại chạy qua nơi đó.

Đông Họa nhìn mà cũng thấy đau lòng.

“Khuê Khuê…” Cô ấy cầm một cốc nước qua, đồng thời cầm đồ trong tay Nam Khuê: “Cậu nghỉ trước đi, mình giúp cậu.”

“Thật xin lỗi Họa Họa, tạo thêm phiền phức cho cậu rồi.”

“Quan hệ của chúng ta là gì cơ chứ, nếu như cậu còn khách sáo như vậy thì mình cũng sẽ không giúp cậu nữa.”

Một tiếng sau, Đông Họa cố ý xoa eo thở dài: “Ai ui, mệt chết mình rồi, mình nói này Khuê Khuê, bạn trai cậu còn nợ mình hai bữa cơm, hai bữa này mình cũng không thèm khát lắm, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay nói anh ấy mời mình ăn đi.”

“Hả…? Hôm nay nói anh ấy mời cậu đi ăn sao?” Nam Khuê lập tức có chút bất ngờ.

“Đúng vậy, anh ấy sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ mời mình ăn.” Đông Họa cố ý bất mãn chu môi nói.

Nam Khuê lập tức giải thích: “Không không… Không phải ý này, chỉ là công việc của anh ấy khá bận rộn, mình vẫn chưa kịp nói với anh ấy.”

“Không sao nha, bây giờ cậu nói cũng được, mình cũng không vội.”

“Vậy thì được, lát nữa tan làm mình sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”

“Được nha!” Đông Họa cười gật đầu.

Đến năm giờ, Nam Khuê nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.

Thật ra cô vẫn luôn không đường đường chính chính có “bạn trai” như mọi người nói.

Trên thực tế, hai hôm nay họ mới thật sự tâm ý tương thông, quyết định ở bên cạnh nhau.

Về chuyện trước kia, vì Lục Kiến Thành tới đón cô và tặng quà cho cô nên khiến nhiều đồng nghiệp hiểu lầm.

Các cô ấy nói rất đúng, lần nào anh cũng để Lâm Tiêu đến cửa đón cô, chưa từng đi qua, cũng chưa từng lộ mặt.

Bây giờ cô đột nhiên nói anh mời đồng nghiệp cô ăn cơm, anh sẽ đồng ý sao?

Lúc cầm điện thoại lên gọi điện, trong lòng Nam Khuê có chút lo lắng.

Lo lắng rằng anh sẽ từ chối.

Cho nên trái tim vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

“Kiến Thành, anh đến rồi sao?”

“Ừm, anh đang ở bên ngoài bệnh viện chờ em, vẫn là Lâm Tiêu lái xe.”

“Được, lát nữa em sẽ ra, nhưng em muốn nói với anh một chuyện, đồng nghiệp Đông Họa của em, em đã nhắc đến cô ấy với anh rồi, gần đây cô ấy vẫn luôn giúp đỡ em, em muốn anh và em mời cô ấy ăn bữa cơm, được không?”

Hỏi xong Nam Khuê vô cùng khẩn trương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play