Chương 449

Nam Khuê nói xong, lúc này đến lượt Tống Dực ngẩn người ra.

Vốn dĩ cô ấy vừa ăn một miếng cơm, kết quả bị những lời của Nam Khuê làm cho nghẹn cả cơm, không kịp nhai mà trực tiếp nuốt thẳng xuống.

Sặc tới mức cả người đều cảm thấy không ổn rồi.

Cô ta xua tay, vừa cầm cốc lên uống một ngụm nước, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông ưu tú, đẹp trai ngời ngời đang ngồi chếch đối diện với cô ta, cũng tức là cách một chỗ bên cạnh Nam Khuê.

Nét mặt quen thuộc, sắc đẹp yêu nghiệt.

Trong nháy mắt Tống Dực sững sờ ngẩn cả người, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Quý Viện, chào… chào ngài!”

Nam Khuê vừa nghe liền quay đầu lại, đồng thời cũng hô lên: “Chào ngài Quý Viện!”

Cả một bữa trưa, Nam Khuê và Tống Dực ngồi đối mặt với nhau, cả hai đều chỉ cúi mặt ăn cơm, không nói thêm một lời nào nữa. Cho đến khi Quý Dạ Bạch rời đi, Tống Dực mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

Rất nhanh sau đó, cô nàng lại giống như chú chim nhỏ líu lo không ngừng.

“Nam Khuê, vừa rồi cô đúng là doạ tôi sợ chết khiếp cô có biết không? Quý Viện đó à, tên của anh ấy là Quý Dạ Bạch, là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất ở bệnh viện chúng ta, thế nên mọi người mới gọi tắt là Quý Viện. Ai mà biết vậy mà cô lại liên tưởng tới hai chữ kia.”

Nam Khuê: “…”

Đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra được ý nghĩa của hai chữ này.

Cũng phải nói, cô thật sự hiểu nhầm hơi sâu rồi.

Đột nhiên, cô lại nghĩ đến gì đó, lập tức mở to mắt hỏi: “Thế nên, ý của cô là, vừa rồi người ngồi bên cạnh chúng ta chính là Quý Viện?”

Tống Dực lặng lẽ gật đầu: “Ừ.”

Nam Khuê trợn tròn mắt, cô cảm thấy mình không ổn rồi.

“Hơn nữa, vừa rồi Quý Viện vẫn luôn đứng đằng sau cô, nếu không cô thấy mấy cô y tá với bác sĩ vừa rồi sẽ nhiệt tình cười với cô như vậy sao?”

“Tôi xong rồi.” Nam Khuê than thở.

Lần này xong rồi, ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với đại boss rồi. Bây giờ chỉ cầu nguyện Quý Dạ Bạch không nghe thấy những lời cô vừa nói thôi, nếu không đúng là có chết trăm lần cũng không hết tội.

Tống Dực cắn ống hút an ủi: “Chắc là, có lẽ, có thể… không nghe thấy đâu, dù gì cũng không có ai nghĩ tới ý đó.”

Ăn trưa xong, Tống Dực lập tức kéo Nam Khuê đi: “Đừng nghĩ nữa, đi, tôi mời cô đi uống trà sữa, nhân tiện hai ngày này thời gian huấn luyện còn thoái mái chút, sau này sẽ bận lắm.”

“Được.”

Khi xếp hàng mua trà sữa, Nam Khuê đột nhiên nghĩ tới hôm qua là Chu Tiễn Nam đã cứu cô, còn cô vẫn luôn thiếu người ta một cốc cafe. Thế nên cô lấy điện thoại ra nhắn cho Chu Tiễn Nam một tin: “Hôm nay có thời gian không? Tôi mời anh một cốc cafe.”

Đến tận khi thời gian đào tạo buổi chiều sắp kết thúc, Nam Khuê mới nhận được tin nhắn của anh ấy.

“Xin lỗi, tôi vừa huấn luyện xong.” Chu Tiễn Nam trả lời.

“Không sao, nếu như hôm nay anh bận thì hôm khác tôi mời anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play